Chương 18: Bỏ qua cảnh giới
Diệp Thiên Mệnh không nói gì, chỉ lấy ra một cái bánh bao từ trong nạp giới và đưa cho Nam Lăng Chiêu.
“Nếu như ngươi có thể sáng tạo ra công pháp này, điều đó đã chứng minh thiên phú của ngươi. Nếu có thể gia nhập Tiên Bảo các Võ Các thì…” Nam Lăng Chiêu nói.
“Ta chỉ là tùy tiện nói thôi,” Diệp Thiên Mệnh đáp.
Nam Lăng Chiêu nhìn Diệp Thiên Mệnh, không từ chối lời mời giúp đỡ. Cô cúi người dựa vào lưng anh, nhờ có sự che chở của trường bào, nên cả hai không cảm thấy gò bó hay xấu hổ.
Sau đó, Nam Lăng Chiêu nói: “Chúng ta nên tìm một chỗ ẩn nấp.”
“Chiêu đại nhân, ta cõng nàng đi,” Diệp Thiên Mệnh nói.
Nam Lăng Chiêu khẽ mỉm cười, “Ngươi không cần lo lắng cho Diệp gia, bạn bè của ta đều rất mạnh, họ sẽ bảo vệ tốt cho Diệp gia. Hơn nữa, ta đã thông báo cho Nam Lăng gia, họ cũng phái người tới Thanh Châu thành.”
Diệp Thiên Mệnh cảm thấy hứng thú với cụm từ “Bỏ qua cảnh giới”. Anh biết rằng ngay cả những gia tộc hạng nhất cũng muốn có được điều đó, huống chi những người bình thường.
“Ngươi biết sao?” Tiểu Tháp ngạc nhiên.
“Đối với người bình thường, điều đó là vô giá trị,” Diệp Thiên Mệnh nói, trong khi cõng Nam Lăng Chiêu đi, tâm trí của anh chỉ nghĩ đến việc nâng cao thực lực của mình. Anh nhận ra rằng, trong tình hình hiện tại, những gì gọi là Quan Huyền Thần Minh Pháp thật sự không giúp ích gì.
Nam Lăng Chiêu nhìn xung quanh và yêu cầu Diệp Thiên Mệnh dẫn cô đến một chỗ an toàn. Anh quyết định nên ở lại đây chứ không ngay lập tức đến bãi truyền tống, vì Tiêu gia hiện đang trong tình trạng tuyệt vọng và sẵn sàng làm điều điên rồ.
Nam Lăng Chiêu lắc đầu, “Ngươi nói rất hay. Quan Huyền kiếm chủ không nên xuất hiện… Ngươi dám nói như vậy, chứng tỏ can đảm của ngươi.”
Khi Diệp Thiên Mệnh nhìn thấy vết thương trên bụng Nam Lăng Chiêu bắt đầu hồi phục, một nụ cười nở trên mặt. Rõ ràng, viên đan dược mà cô nuốt vào trước đó đã có tác dụng. Anh lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ để băng bó cho cô.
Nam Lăng Chiêu nhận ra những điều Diệp Thiên Mệnh mong muốn đều rất xa vời. Ngay cả những gia tộc hạng nhất cũng phải tranh giành trong việc gia nhập Võ Các, và không dễ gì để có được danh ngạch.
Diệp Thiên Mệnh nói: “Có phải mình thật sự phải đến Tiên Bảo các không?”
Nam Lăng Chiêu gật đầu, “Đúng vậy, cơ hội không dễ có. Một khi gia nhập, mọi lỗi lầm trước kia sẽ được bỏ qua, và ngươi có thể tự do tu luyện bất kỳ công pháp nào.”
“Vậy thì ta cũng có thể nói rõ suy nghĩ của mình,” Diệp Thiên Mệnh trả lời.
“Nếu ngươi có thể gia nhập, Tiêu gia hay ngay cả những nhà thế gia khác, họ đều không thể làm gì được ngươi,” Tiểu Tháp nói.
Nam Lăng Chiêu đột nhiên nuốt một viên đan dược khôi phục nguyên khí và đứng dậy, nhưng vì cơ thể yếu ớt, cô suýt ngã. Diệp Thiên Mệnh vội vàng đỡ lấy cô.
Sau đó, Nam Lăng Chiêu nói: “Ngàn năm qua, ngoài Quan Huyền kiếm chủ, không có ai tạo ra được công pháp ‘Bỏ qua cảnh giới’. Nếu có người nào có thể sáng tạo, công pháp, võ học hay Thần Thông, đó nhất định sẽ được lưu danh sử sách.”
Diệp Thiên Mệnh đối mặt với áp lực từ những nhân vật mạnh mẽ và bảo vệ mối liên hệ với Nam Lăng Chiêu. Khi những người áo đen đe dọa cuộc sống của Diệp gia, Diệp Thiên Mệnh phát thệ sẽ khiến Tiêu gia không sống nổi. Nam Lăng Chiêu, với thân phận Tuần sát sứ, cùng Diệp Thiên Mệnh tìm cách thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vết thương trên người nàng khiến tình hình trở nên nghiêm trọng. Đối đầu với những cường giả và chấp nhận vận mệnh, họ lên kế hoạch đối phó với kẻ thù.
Diệp Thiên Mệnh và Nam Lăng Chiêu thảo luận về công pháp 'Bỏ qua cảnh giới', một khái niệm được nhiều gia tộc thèm muốn. Trong khi cùng tìm nơi ẩn nấp, Diệp Thiên Mệnh thể hiện sự quan tâm đến việc gia nhập Tiên Bảo các để nâng cao thực lực. Nam Lăng Chiêu an tâm về sự bảo vệ của gia tộc và nhấn mạnh tầm quan trọng của cơ hội này. Cùng với sự hồi phục của cô, họ nghiên cứu về khả năng tạo ra công pháp đột phá, có thể để lại dấu ấn trong lịch sử võ học.