Chương 282: Dương gia động thủ!

Diệp Thiên Mệnh nhận ra rằng, trước mắt thiếu niên này, Tông chủ không nhìn hắn như một thuộc hạ mà coi như một người bạn. Ngu Tú khẽ khom người nhưng không nói gì. Diệp Thiên Mệnh nhẹ nhàng vuốt đầu Ngu Tú, mỉm cười mà im lặng. Thương Hàn ngơ ngác nhìn ra chân trời, Diệp Thiên Mệnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn Đinh cô nương, gật đầu ra hiệu. Một lát sau, nàng mang tới một chậu nước, hắn định từ chối nhưng Ngu Tú đã cởi giày hắn ra. Quả thật, thế giới này có rất nhiều người mới, nhưng việc cần thiết là phải có ai đó tin tưởng và trọng dụng họ.

Thương Hàn, vốn đang muốn khóc, bỗng mỉm cười, "Tốt!" Hắn nhận ra rằng Dương gia đang có ý định động thủ với hắn. Hắn nhìn Diệp Thiên Mệnh, gương mặt mang đầy sự lo lắng và sợ hãi. Những khoảnh khắc như thế này, hắn cảm thấy thật vui vì muốn trải nghiệm mọi thứ một lần. Hắn biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu và rất nhiều điều mệt mỏi sẽ xảy ra nữa.

Diệp Thiên Mệnh trách móc nhìn Thương Hàn, "Ngươi không nhận ra ta sao?" Hắn gật đầu, "Ta biết, nhưng ta vẫn còn chút sợ hãi. Hiện tại chế độ chưa hoàn thiện, nếu một số việc nhỏ chúng ta còn thấy dễ dàng thì đối với những người bình thường, đó là việc lớn, vậy nên ta phải cẩn thận."

Trước đó, Đinh cô nương đã nói rằng sau một tháng nữa, hắn có thể lên tới cảnh giới Tổ. "Siêu cấp mệt mỏi, mệt mỏi hơn cả việc rèn luyện cơ thể," Diệp Thiên Mệnh thừa nhận. Hắn đã quyết định không tập trung quyền lực vào một hoặc hai người mà thay vào đó sẽ dần dần uỷ quyền ra ngoài.

Thương Hàn hỏi: "Lão sư, thực ra trước đây thiếu chủ Quan Huyền vực không phải là Dương gia, mà là ngươi, đúng không?" Dù sao, Tông chủ của Phật Ma tông cũng có thể là Diệp Thiên Mệnh.

Diệp Thiên Mệnh tìm Đinh cô nương, "Đinh cô nương có thể bắt đầu." Cuộc cải cách ở thư viện Quan Huyền đã nhanh chóng lan ra khắp vũ trụ trong chưa đầy ba ngày. Tín ngưỡng lực của hắn đồng thời tăng lên rõ rệt, mặc dù hắn không cưỡng ép quá trình thăng tiến.

Nếu như ở thế giới bình thường, việc cải cách sẽ diễn ra chậm hơn nhiều, do ảnh hưởng đến quyền lợi của các thế lực cũ, nhưng vị thế của Dương gia lúc này đủ mạnh mẽ để áp chế mọi thứ.

Một thiếu niên đột nhiên tiến lại gần Diệp Thiên Mệnh, "Sao ta lại thấy ngươi quen quen?" Diệp Thiên Mệnh gật đầu. Phật Ma tông đang phát triển nhanh chóng hơn bao giờ hết nhờ vào chính sách thuận lợi mà Tông chủ đã đưa ra.

Giang Tả, vô thức nói: "Tất cả là nhờ có Tông chủ dẫn dắt." Thương Hàn không nói gì, chỉ chậm rãi quay lại nhìn vào bên trong điện, nơi đã trống vắng. Nàng tắm rửa rất nhẹ nhàng và chậm rãi, với tâm thái bình thản.

Diệp Thiên Mệnh mỉm cười ngắm nhìn xung quanh. Thương Hàn lập tức ôm chặt cánh tay hắn, trong khi Đinh cô nương nhẹ gật đầu, "Trước kia ngươi có nói muốn làm hai việc. . Chúng ta có khả năng."

Thương Hàn hơi cúi đầu, "Cảm giác." Đây là lý do Diệp Thiên Mệnh muốn nhanh chóng cải cách, vì hắn biết không ai trong toàn bộ Quan Huyền vũ trụ có thể chống lại Dương gia.

Ngay lúc này, một âm thanh từ bên cạnh vang lên. Đinh cô nương gật đầu, "Được." Khí chất của nàng đang thay đổi mạnh mẽ. Diệp Thiên Mệnh hỏi một cách nhẹ nhàng: "Phải không?" Thiếu niên gật đầu và cau mày, "Nhưng ta không nhớ ra ngươi là ai."

Diệp Thiên Mệnh thở dài, "Nha đầu." Hắn nghĩ đến những ngày tháng trước kia bên lão sư và sư tỷ tại thư viện. Đôi khi, không cần phải nói ra ý nghĩ, những người xung quanh sẽ tự biết họ nên làm gì.

Đinh cô nương nhìn hắn, "Vậy ngươi có thể không có cơ hội làm." Hắn nhận thức rõ sự hấp dẫn của quyền lực với đàn ông. Nếu không có hạn chế, quyền lực có thể khiến bất cứ ai đều trở nên kiêu ngạo.

Diệp Thiên Mệnh mỉm cười: "Có một số việc, lão sư không thể không đối mặt." Hắn lo lắng hỏi: "Ta có thể sẽ chết sao?" Diệp Thiên Mệnh tiếp tục: "Không vội, hãy đợi đến khi mọi chuyện giữa chúng ta kết thúc."

Đinh cô nương nói: "Tùy thuộc vào chính ngươi." Thiếu niên nghe thấy Giang Tả và bất ngờ mở to mắt. Đinh cô nương nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài.

Diệp Thiên Mệnh quay lại, và người đến là Giang Tả. Đúng lúc này, không gian trước mặt Thương Hàn đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, sau đó một nữ tử xuất hiện, mặc áo choàng đỏ nhạt, tóc trắng, và mang hai thanh kiếm sau lưng, ánh mắt sắc như dao.

Một lúc sau, Thương Hàn đã chuẩn bị một bàn ăn lớn, nhưng nàng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Mệnh như sợ rằng hắn sẽ biến mất một lần nữa. Sau khi nói xong, nàng đứng dậy đi vào bếp.

Thương Hàn nói: "Lão sư, hãy để ta rửa chân cho ngài lần nữa." Diệp Thiên Mệnh dùng đũa gắp cho nàng một món ăn và cười: "Ăn cùng nhau đi." Thương Hàn đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn Đinh cô nương, "Ngu Tú, ngươi có thể diệt được Dương gia không?"

Hai người ngồi như trước trên bậc thang, dưới bầu trời đầy sao. Thương Hàn hỏi: "Ngươi có phải lại chuẩn bị đi không?" Sau nửa tháng bận rộn, một ngày nọ, Diệp Thiên Mệnh cuối cùng cũng có thời gian nhàn rỗi. Hắn nằm ở cổng Quan Huyền điện, mắt nhìn lên bầu trời, nơi ánh bình minh rực rỡ.

Sau đó, hắn đứng dậy, "Ta cần gặp một người trước, Đinh cô nương có thể tạm thời khôi phục dung mạo cho ta không?" Sau khi trò chuyện với Giang Tả, hắn đến chỗ thường ở trong một điện nhỏ, bên trong có một nữ tử đang đọc sách.

Giang Tả vội vàng chạy tới, kích động, "Tông chủ, chính là ngài!" Trong thời gian Diệp Thiên Mệnh cải cách, Tín ngưỡng lực của hắn mỗi ngày đều tăng vọt. Những ngày tiếp theo, hắn bắt đầu làm việc một cách dồn dập, mọi lệnh của hắn đều được thực hiện đâu vào đấy.

Thương Hàn cúi đầu, không nói gì. Quyền lực lớn đi kèm với những hệ lụy. Một lúc sau, Diệp Thiên Mệnh tiến vào Phật Ma tông. Ngay khi vừa vào, một thiếu niên chặn đường, nhìn chằm chằm vào hắn, "Đây là Phật Ma tông, người không có phận sự không được vào."

Nhưng hắn không từ bỏ. Dương gia đã bị Diệp Thiên Mệnh đánh bại. Ngu Tú nói: "Thương chủ, ngài không nên cho người đàn ông đó rửa chân, hắn chỉ là một phàm nhân không quan trọng." Giang Tả cung kính chào Diệp Thiên Mệnh, "Tông chủ."

Không chỉ trưởng thành hơn mà còn có vẻ bí mật. Thương Hàn từ từ nhắm mắt lại. Ngu Tú nhắc nhở: "Thương chủ, chúng ta cần đi, Đại Đạo bảng đã đợi ngài hàng trăm tỷ năm rồi."

Thương Hàn nắm chặt tay Diệp Thiên Mệnh, "Lão sư, sau khi ngươi đi, có trở về không?" Hắn nhìn nàng, "Ngươi không phải nói ngươi chỉ gần gũi với Kiếm đạo tam kiếm sao?" Hắn có khả năng thành lập đạo thứ ba: Trật Tự đạo.

Hắn cũng liên tục mời gọi nhân tài từ bên ngoài vào tổng viện để thực hiện chính sách mới. Đinh cô nương nói: "Một số việc có thể giao cho người dưới thực hiện." Sau khi dùng bữa, trời đã tối.

Nàng nhìn Diệp Thiên Mệnh và mỉm cười. "Mệt mỏi quá, phải không?" Diệp Thiên Mệnh tự nhiên không tin, hắn liếc nhìn Thương Hàn, cảm thấy nàng có gì đó khác lạ.

Đinh cô nương nói: "Ngươi không còn một việc chưa làm sao?" Dưới áp lực tuyệt đối, việc cải cách cần phải quyết đoán nhanh chóng.

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Thương Hàn tỉnh dậy thì thấy Diệp Thiên Mệnh đã rời đi, để lại trước mặt nàng một viên nạp giới và một bản cổ tịch. Thương Hàn gật đầu, "Ừm," thật chân thành. Mặc dù Phật Ma tông chưa khôi phục được phong độ đỉnh cao, mọi người đều biết đó chỉ là vấn đề thời gian.

Chỉ cần có một Lập Đạo, hắn có thể đủ khả năng định nghĩa và trở thành Tổ, vì đạo này không chỉ là lý luận mà còn là thực tiễn. Ngu Tú nói: "Thanh Sam kiếm chủ chính là một trong ba kiếm." Diệp Thiên Mệnh mỉm cười nhưng không nói gì. Trong khoảng thời gian này, hắn đã thực sự nhận thức được sức mạnh đáng sợ của quyền lực.

Bởi vì quyền lực này là do chúng sinh mang lại cho hắn. Diệp Thiên Mệnh nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy thì hãy thực hiện nào." Nụ cười của hắn hiện lên trước mặt Thương Hàn, nàng bỗng nhiên cảm nhận thấy điều gì đó, ngẩng đầu lên và khi nhìn thấy Diệp Thiên Mệnh, nước mắt nàng tự động trào ra, "Lão sư."

Diệp Thiên Mệnh cười: "Thì ra đó là thật." Hắn nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Giữa chúng ta không cần phải như vậy." Thiếu niên nhìn hắn, "Ngươi là ai?"

Ngươi không có tư cách nhường ngài… "Tông chủ?" Nữ tử tên Ngu Tú nói: "Không thể." Nói xong, dung mạo Diệp Thiên Mệnh đã trở lại như trước.

Đặc biệt bây giờ, hầu hết các thế lực tông môn, thế gia đã bị hắn thanh trừng, thời điểm này ở Quan Huyền vũ trụ không còn ai dám gây sự. Diệp Thiên Mệnh thì thầm: "Không biết đây."

Cảm giác? Thương Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, "Dương gia… tốt nhất các ngươi hãy đối xử tử tế với hắn." Diệp Thiên Mệnh cảm thấy có gì đó bất ngờ, nhìn Thương Hàn, "Ngươi… sao biết?"

Thương Hàn thấp giọng: "Lão sư, ngươi lần này đi rất lâu."

Tóm tắt chương này:

Diệp Thiên Mệnh nhận ra tầm quan trọng của việc xây dựng niềm tin và sự ủy quyền trong khi đối mặt với âm mưu của Dương gia. Thương Hàn thể hiện sự lo lắng trước các phát triển mới, trong khi Đinh cô nương hỗ trợ Diệp Thiên Mệnh trong cuộc cải cách. Sự phát triển của Phật Ma tông diễn ra nhanh chóng, nhưng Diệp Thiên Mệnh cũng ý thức được sức mạnh của quyền lực và trách nhiệm đi kèm với nó. Tình cảm giữa các nhân vật ngày càng sâu sắc khi họ đứng trước thử thách lớn.

Tóm tắt chương trước:

Diệp Thiên Mệnh quyết định trao quyền cho các viên chức trong nội các để tuyển chọn nhân tài bình thường cho Quan Huyền thư viện, bác bỏ lo ngại về những biến động có thể xảy ra. Hắn đề xuất thành lập phân viện nhỏ để tạo cơ hội cho người dân, đồng thời quy định quy tắc nhân sự rõ ràng nhằm ngăn chặn lạm dụng quyền lực. Mặc dù đối mặt với sự phản đối từ một số người trong nội bộ, hắn vẫn kiên quyết thực hiện cải cách với hy vọng nâng cao Tín Ngưỡng lực và cải thiện đời sống cho chúng sinh.