Chương 401: Nhất Kiếm Định Sinh Tử! (2)
Bọn họ cuối cùng cũng phải chấp nhận hiện thực, giờ phút này, sự hoảng sợ bao trùm lấy họ. Sở Tịch Kim chỉ có chết mới là an toàn nhất!
Đợi khi thấy Diệp Chân và Từ Kính, biểu hiện của Tà Thần trở nên cực kỳ khó coi. Hai người đó không dễ chọc vào! Hắn muốn giết bọn họ, nhưng lúc này hắn không còn chút sức lực nào.
Kim Khánh và những người khác thấy Diệp Thiên Mệnh không gặp nguy hiểm, thở phào nhẹ nhõm. Họ đồng loạt hướng ánh mắt về Sở Tịch Kim, trong mắt họ cũng có sát ý. Mọi thứ bỗng trở nên im ắng lạ thường! Tất cả các thế lực đều giữ yên lặng, không bên nào động thủ. Có lẽ sẽ có một trận chiến giữa chính và tà...
Những vị thần linh bỗng nhiên cảm thấy tức giận. Họ không chỉ sợ Diệp Thiên Mệnh mà còn sợ cả Thần Kỳ.
Diệp Thiên Mệnh lúc này dường như đã mất hết tu vi. Kim Khánh và những người này chỉ mong Diệp Thiên Mệnh tỉnh lại, vì chỉ cần cậu tỉnh lại, mọi thứ đều có thể thay đổi. Tình thế chiến đấu vẫn rất căng thẳng!
Cổ Thần lặng lẽ lùi lại phía sau. Ban đầu hắn có chút chần chừ, nhưng giờ đã rõ ràng: hoặc là rút lui, hoặc là đứng về phía chính nghĩa! Bây giờ hắn đã trở thành một người bình thường không có sức mạnh.
Chu Thanh chứng kiến sự thờ ơ của các thần linh, rất tức giận, "Phế vật! Tất cả đều là rác rưởi!" Ngay lúc đó, người quỳ trên mặt đất đột nhiên phát ra những âm thanh rên rỉ. Họ nhanh chóng nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh, người vẫn đang hôn mê. Nhân cơ hội này, các thần linh toan ra tay, nhưng Diệp Chân và Từ Kính đứng chắn trước mặt Diệp Thiên Mệnh.
Giờ phút này, hy vọng của bọn họ chỉ còn phụ thuộc vào Thú Thần. Nếu Thú Thần giành chiến thắng, mọi thứ sẽ thay đổi. Diệp Chân mở tay, một nguồn năng lượng ấm áp lan tỏa đến Diệp Thiên Mệnh. Lúc này, Diệp Thiên Mệnh gần như đã mê man, ý thức nhạt nhòa.
Diệp Chân đỡ Diệp Thiên Mệnh, hắn từ từ mở mắt, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm mệt mỏi.
"Các ngươi có thể mau cứu ta không?" Diệp Thiên Mệnh có phần lúng túng.
Diệp Chân mỉm cười: "Ngươi đã tỉnh?" Cô tiến đến, lấy ra một viên thuốc và cho Diệp Thiên Mệnh uống. Chỉ trong chốc lát, sức khỏe của hắn đã được phục hồi một cách rõ rệt.
Thần Kỳ im lặng quan sát. Hắn dõi theo Diệp Thiên Mệnh, nhưng bây giờ nếu ra tay, có vẻ như hơi quá sớm, vì nếu không hành động lúc này, hắn sợ rằng Diệp Thiên Mệnh sẽ hoàn toàn phục hồi và mạnh mẽ trở lại. Điều này khiến Tà Thần cảm thấy lo ngại, như thể gặp phải kẻ thù mạnh.
Dù vậy, họ cũng không dám ra tay, Sở Tịch Kim vẫn còn đó với sức mạnh còn lại! Từ Kính liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh, rồi nhanh chóng hướng ánh mắt về một khu vực chiến trường khác, nơi Từ Chân đang vật lộn với một Thần Thú mạnh mẽ.
Hình như giờ đây hắn đã hồi phục, nhưng linh hồn của hắn lại bị thương nặng. Mọi người mới bây giờ nhận ra hắn vẫn còn quỳ... Nhưng không ai dám ra tay cứu giúp.
Đúng lúc đó, Diệp Thiên Mệnh bất ngờ ho lên. Nhân cơ hội này, hắn quyết định thừa thắng xông lên. Nếu đã có thể mặc nhiên gia nhập một lần, chắc chắn có thể làm lại lần nữa.
Diệp Chân đưa một viên thuốc cho hắn uống và nói: "Đừng bận tâm đến bọn họ, họ chỉ là một đám rác rưởi, không đáng lo!" Diệp Thiên Mệnh gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì, hắn vội vã nhìn sang Sở Tịch Kim.
Cô ấy đứng yên ở đó, không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Diệp Thiên Mệnh biết cô vẫn giữ một thanh kiếm trong tâm trí mình, và nếu Diệp Thiên Mệnh tỉnh lại, chắc chắn tình hình sẽ thay đổi.
Sở Tịch Kim vẫn nắm chặt chuôi kiếm nhưng không thể rút ra, còn thi triển kiếm đạo của mình cũng đã bị hủy hoại trong một đòn vừa rồi.
Trong bối cảnh căng thẳng khi các thế lực đều giữ im lặng, Sở Tịch Kim cảm thấy bất an bởi Diệp Thiên Mệnh vẫn hôn mê. Diệp Chân dùng năng lượng để giúp Diệp Thiên Mệnh tỉnh lại, trong khi các thần linh băn khoăn về hành động tiếp theo. Diệp Thiên Mệnh sau khi hồi phục sức khỏe cảm thấy lúng túng nhưng quyết định hành động. Sở Tịch Kim vẫn lo lắng với thanh kiếm trong tay, nhưng tình thế bất ngờ có thể thay đổi khi Diệp Thiên Mệnh tỉnh lại và tham gia trận chiến.
Trong cuộc chiến căng thẳng, Diệp Thiên Mệnh và Sở Tịch Kim phải đối mặt với sức mạnh khủng khiếp của kiếm đạo. Sở Tịch Kim, với nhưng tưởng tượng về tam kiếm, nhận ra sự chênh lệch về thực lực. Diệp Thiên Mệnh cố gắng dùng sức mạnh từ váy trắng để phản công nhưng sự đau đớn và mỏi mệt khiến hắn gần như bất lực. Khi mọi hy vọng dường như đã tắt, một biến chuyển bất ngờ xuất hiện, đảo ngược cục diện trận chiến. Tình thế trở nên khó lường khi kiếm đạo biến hóa và niềm hi vọng cuối cùng lóe lên giữa muôn vàn tuyệt vọng.