Chương 631: Không có Võ Đức!
Một cận vệ đột nhiên nói: "Ta lại cảm thấy, đây cũng là một cơ hội cho chúng ta." Diệp Thiên Mệnh vội vàng nói: "Lão sư." Sau khi đứng dậy, hắn tiến gần Mục Thần Thương và thấp giọng hỏi: "Nạp giới nữ nhân kia thì phải làm sao?" Mục Thần Thương lạnh lùng đáp: "Đó là nữ nhân của ngươi, sao lại hỏi ta? Không lẽ ngươi không thể tự giải quyết?"
Diệp Thiên Mệnh chỉ muốn lợi dụng cơ hội này để tiêu diệt Nguyên Uyên, nhưng không ngờ mọi chuyện đã phát triển theo hướng khác. Hắn liền hỏi, "Chúng ta có nên rời khỏi đây không?" Mục Thần Thương không nói thêm gì, ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Mục Thần Thương nói: "Đúng." Hắn nhìn lại Diệp Thiên Mệnh và hỏi: "Diệp công tử vừa tới đây sao?" Lữ Trần quay sang cận vệ, cười nói: "An Bồ, ngươi cứ thoải mái nói, sai cũng không sao."
Cống hiến một cơ hội béo bở như vậy cho Mục Thần Thương thật sự khiến hắn vui vẻ! Hắn không ngờ đối phương lại đang chấp pháp! Nghe xong lời của Mục Thần Thương, hắn biết mình đã sai. Diệp Thiên Mệnh cảm thấy bàng hoàng, nhưng may mắn là nữ nhân kia dường như không quá nghiêm trọng.
Khi Diệp Thiên Mệnh đồng ý, nụ cười của Nguyên Uyên càng thêm rực rỡ. Hắn nói: "Vậy chúng ta cùng nhau tới Thánh Khư Đế Đình." Diệp Thiên Mệnh gật đầu, "Được." Thế là, cả hai cùng nhau đi về phía Thánh Khư Đế Đình.
Nguyên Uyên hỏi: "Diệp công tử đến từ phía dưới vĩ độ vũ trụ phải không?" Lữ Trần và cận vệ đang ở bên cạnh cũng bày tỏ sự quan tâm. Một cận vệ tỏ ra kính cẩn và nói: "Thống lĩnh đã có dự tính."
Điều này thật khó khăn! Trong Thánh Khư Đế Đình, có thể có Công Ước Ấn cảnh và không chỉ một vị. Lữ Trần híp mắt lại, "Ngươi nói là, về mặt này thì phải viết văn chương?" Hai người Nguyên Uyên lúc này đang xem xét tình hình.
Nếu một số điều không thể thay đổi, thì chỉ còn cách chấp nhận và biến tổn thất thành thu hoạch. Cái mà hắn muốn trên thực tế lại trở thành vận may lớn, nhưng Diệp Thiên Mệnh lại cảm thấy hoàn toàn hoang mang.
Cận vệ tiếp tục nói: "Ta có một phương pháp, chỉ là..." Mục Thần Thương gật đầu. Diệp Thiên Mệnh quay về phía Nguyên Uyên và hỏi: "Diệp Thiên Mệnh. Tiền bối xưng hô thế nào?" Nguyên Uyên đáp: "Nguyên Uyên."
Tại sao không thể khẳng định điều đó? Nếu như hắn sớm đưa ra quyết định, thì cơ duyên này có thể thuộc về hắn rồi! Diệp Thiên Mệnh gật đầu, "Đúng vậy."
Mục Thần Thương đã rời đi. Nếu Thánh Khư Đế Đình hiện nay truy cứu hắn vì những chuyện vào Pháp Tắc, thì có lẽ hắn đã xong. Nguyên Uyên đang chiếm ưu thế lớn nhất! Cận vệ An Bồ hạ giọng: "Việc này, chúng ta mượn tay người khác, tạo ra mâu thuẫn, để rồi tất cả sự chú ý dồn vào thiếu niên kia và Nguyên Uyên."
Hắn thực sự cũng cảm thấy sợ hãi. Cận vệ gật đầu: "Đúng vậy, nếu hắn mất mạng, thì sẽ có nhiều người tức giận. Dù sao thiếu niên kia cũng đã làm ra chuyện quá đáng. Hắn sẽ không có cơ hội nào để tranh đoạt danh ngạch Luân Hồi tỉnh đâu."
Diệp Thiên Mệnh cảm thấy lo lắng. Nghe Mục Thần Thương muốn trao quyền cho thiếu niên này, hắn thực sự có chút sốt ruột. Nghĩ đến điều này, Nguyên Uyên nhìn Diệp Thiên Mệnh và hỏi: "Công tử... Có vấn đề gì không?"
Mục Thần Thương lạnh lùng nhìn hắn. Thiếu niên này không tồi, có nền tảng vững chắc và đang có một lão sư hùng mạnh, thật sự có triển vọng vô hạn.
Diệp Thiên Mệnh đột nhiên ngẩng đầu và kinh ngạc nói: "Lão sư, ngài muốn đi sao?" Khanh khó khăn như hắn chuẩn bị thông báo với cấp trên và chuẩn bị sẵn sàng để mạo hiểm. Bởi vì thời điểm 'Luân Hồi tỉnh' sắp mở ra, chỉ có ba đại diện, hắn tự nhiên muốn có một danh ngạch, nhưng hắn phải tranh đấu với Nguyên Uyên, bởi vì chỉ có một danh ngạch.
Hai mươi lăm ngày này thật sự quan trọng! Nhưng việc kém cỏi như hắn lại muốn chiếm đoạt điều đó. Cận vệ gật đầu. Một cận vệ trầm giọng hỏi: "Lão Đại, giờ phải làm sao?"
Diệp Thiên Mệnh nói: "Có thể..." Nguyên Uyên hiểu rõ ý nghĩa của Diệp Thiên Mệnh và cười nói: "Những chuyện đó chẳng là gì cả, việc nhỏ thôi.” Hắn nhất quyết quyết định cho Diệp Thiên Mệnh gia nhập Thánh Khư Đế Đình.
Diệp Thiên Mệnh thắc mắc: "Sao lại không thể đến từ phía trên vĩ độ vũ trụ?" Nguyên Uyên hỏi: "Công tử, xin hỏi xưng hô là gì?"
Qua một thời gian, Diệp Thiên Mệnh mới bình tĩnh lại. Một lão giả tỏ ra nghiêm trọng: "Không nghĩ rằng hắn lại mang thiếu niên này về Thánh Khư Đế Đình... Điều này tương đương với việc hắn có thêm một trợ lực khổng lồ!"
Mục Thần Thương nhìn chằm chằm Diệp Thiên Mệnh: “Sau hai mươi lăm ngày, ta sẽ quay lại, nếu ngươi tới Công Ước Ấn cảnh, ta sẽ dẫn ngươi theo, còn nếu không...” Lữ Trần thì có vẻ càng khó chịu.
Mục Thần Thương sau khi nói xong cũng không ở lại, quay người rời đi. Điều quan trọng nhất là thiếu niên này gia nhập Thánh Khư Đế Đình, đồng nghĩa với việc lão sư hắn cũng đứng về phía họ... Một mũi tên trúng hai con chim!
Lữ Trần trong lòng suy nghĩ: "Chuyện này khá phức tạp. Nếu thiếu niên này thức tỉnh lão sư, họ sẽ phải đương đầu với một vấn đề mà không ai biết rõ về thực lực của lão sư thiếu niên."
Mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng. Sau một hồi đánh nhau, Mục Thần Thương dừng lại, trong khi Diệp Thiên Mệnh nằm bệt trên mặt đất, không nhúc nhích, cơ thể co quắp do đau đớn... Đến lúc này hắn lại gần như chết đi.
Tốc độ tu luyện của Diệp Thiên Mệnh khiến nhiều người kinh ngạc, đặc biệt là khi hắn đã tập hợp gần mười vạn đạo nguyên thủy pháp tắc. Mặc dù chưa có đột phá trong cảnh giới, tài năng và khả năng phối hợp của hắn đã giúp tăng tốc độ tu luyện một cách ấn tượng.
Diệp Thiên Mệnh và Nguyên Uyên cùng nhau tìm cách điều động quyền lực trong Thánh Khư Đế Đình. Diệp Thiên Mệnh cảm thấy lo lắng về cơ hội và áp lực từ Mục Thần Thương. Khi mọi thứ diễn ra phức tạp, mối quan hệ giữa các nhân vật bắt đầu thay đổi, đặc biệt là với sự xuất hiện của những cận vệ và màn cạnh tranh giữa Diệp Thiên Mệnh và Nguyên Uyên. Cuối cùng, mọi chuyện trở nên khó đoán với sự tham gia của lão sư và những mưu đồ chưa được tiết lộ.