Na Lương, vị kỵ binh vĩ đại, không chỉ có tài năng xuất chúng mà còn mang trong mình một lịch sử huy hoàng trên thảo nguyên. Vị vua Mục Đế đã từng thân mật gọi hắn là "Con của sói", cho thấy sự ưu ái và mối quan hệ đặc biệt giữa họ. Trên thảo nguyên, sói, ưng, ngựa đều mang trong mình vị thần tính, nên danh xưng "Con của sói" của Na Lương có một ý nghĩa rất thiêng liêng.

Gần đây, Na Lương đã có một cuộc giao tranh với Trọng Huyền Tuân, một vị thiên kiêu đến từ Tề quốc. Trong cuộc chiến này, Na Lương luôn chiếm ưu thế, thậm chí còn ép Trọng Huyền Tuân phải lùi bước. Tuy nhiên, cả hai chỉ thực hiện những động tác thăm dò, nhằm tìm ra điểm yếu của đối phương mà thôi.

Trong khi giao tranh, Na Lương vụt nghiêng đầu, đối diện với sức mạnh hút đẩy do Trọng Huyền Tuân tạo ra, nhanh chóng thay đổi vị trí. Một chân của hắn bước lên không trung, phát ra âm thanh đùng đùng như thể dẫm chân xuống mặt đất. Theo động tác ấy, tay phải của hắn, với chiếc móng sắc nhọn màu đen, vung xuống như một cơn bão.

Nhưng lần này, chiếc móng đen đó không hề đơn giản. Nó tỏa ra ánh sáng như sao giữa bầu trời đêm, hình thành nên hình dáng của một con sói. Những ánh sao từ bốn ngọn thánh lâu ở phía xa cũng như hòa quyện cùng hình ảnh ấy. Năng lượng tinh khiết quấn quanh chiếc móng, khiến nó tăng tốc bất ngờ. Chỉ trong chớp mắt, khi ánh sao vừa lóe lên, chiếc móng mãnh liệt đã lướt qua chóp mũi của Trọng Huyền Tuân.

Điều kỳ diệu ở đây là, Trọng Huyền Tuân đã kịp thời nhận ra nguy hiểm và lùi lại một chút. Ngay lập tức, Na Lương đã vung móng tay lần nữa, xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa. Trong khi Trọng Huyền Tuân xoay người tránh tiếp tục, Na Lương đã triệu hồi sức mạnh từ những ánh sao, tăng cường tốc độ và độ sát thương.

Điều khiến tất cả trở nên kinh ngạc, chính là khả năng của Na Lương khi đứng giữa không trung như vậy. Hắn nhảy múa và di chuyển theo ý muốn, tạo ra những cú tấn công từ những góc độ không thể ngờ tới, tràn ngập sự sắc bén trong không gian. Cuộc chiến giữa họ nhanh chóng đi vào cao trào.

Trong khi đó, Trọng Huyền Tuân, với những kỹ năng tương ứng với Trọng Huyền bí thuật của mình, đã hành động một cách khéo léo, tránh né và phản ứng với những cú tấn công của Na Lương. Đến khi Na Lương tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ hơn, Trọng Huyền Tuân khéo léo tránh được. Cả hai thi đấu như hai ngôi sao chói sáng giữa không trung, đến nỗi khiến những người xem không thể rời mắt.

Dưới những ánh nhìn thán phục, Hạ Hầu Liệt, đội trưởng kỵ binh, cũng có những suy nghĩ riêng. Trong khi Hoàng Xá Lợi, đứng bên cạnh, lại bị cuốn hút bởi những biến hóa kì diệu trong cuộc chiến. Nhưng ánh mắt của cô cũng không thể làm Hạ Hầu Liệt cảm thấy thoải mái, khi hắn thầm suy nghĩ liệu cô có ủng hộ ai trong trận đấu này.

Chính giữa lúc Na Lương đang dồn sức tấn công, đột ngột hắn đã thực hiện một cú xoay_trở lại và vung móng tay chụp thẳng vào mặt Trọng Huyền Tuân. Tuy nhiên, Trọng Huyền Tuân vẫn giữ được sự điềm tĩnh, một tay đặt lên lòng bàn tay, ngăn cản cú đánh, nhưng lại không thể trở tay kịp thời.

Khi khí thế của Na Lương đang dâng cao, một cú đấm mạnh mẽ từ Trọng Huyền Tuân đã nhanh chóng gây ra một tiếng động vang dội. Na Lương cảm nhận được sức mạnh từ cú tấn công của hắn, và một loạt những đòn liên tiếp được thực hiện không ngừng. Truyền thuyết về sức mạnh của thần trung tâm bùng phát, càng lúc càng mãnh liệt hơn trong hoàn cảnh này.

Giữa trận chiến, Na Lương đã gọi ra sức mạnh lang thần, hóa thành một con sói khổng lồ với bộ lông trắng bạc. Mỗi bước đi của hắn như đang oằn mình dưới áp lực từ Trọng Huyền Tuân, nhưng cũng đồng nghĩa với việc hắn đã thực sự bước vào một trạng thái sức mạnh mới.

Cuộc chiến diễn ra hơn bao giờ hết mãnh liệt, khi Na Lương, với sức mạnh của Cự Lang, đã lao vào Trọng Huyền Tuân với tốc độ kinh hồn. Nhanh chóng, hắn đã bị Trọng Huyền Tuân chấn động mạnh mẽ, biểu hiện sự từ chối của một dã thú trước sức mạnh của nhân loại.

Hai bên tiếp tục đối đầu, với mỗi cú ra đòn đều mang trong mình những ý nghĩa riêng, không chỉ là sự chiến đấu giành thắng lợi mà còn là cuộc chiến của những ý nghĩa sâu sắc về quyền lực, sự tồn tại và bản chất của hận thù. Cuối cùng, sự cân bằng lực lượng giữa một bên là thiên kiêu chiến đấu sắc bén và một bên là dã thú hoang dã bắt đầu xuất hiện, khiến trận chiến lâm vào thế bế tắc.

Trọng Huyền Tuân đã duy trì được sự bình tĩnh trong trận đấu, sẵn sàng ứng phó với từng chiêu thức từ Na Lương. Thời gian trôi qua, cả hai bên đều nhận ra rằng đây không chỉ là một cuộc chiến thông thường, mà là một bài học cho tất cả những ai tham gia vào trận đấu này.

Tóm tắt chương này:

Trong cuộc giao tranh trên thảo nguyên, Na Lương, một kỵ binh vĩ đại, đối đầu với Trọng Huyền Tuân, thiên kiêu từ Tề quốc. Cuộc chiến diễn ra với những đòn tấn công sắc bén, mỗi bên thăm dò sức mạnh của đối phương. Na Lương triệu hồi sức mạnh thần thánh, biến thành một con sói khổng lồ, trong khi Trọng Huyền Tuân phản ứng khéo léo để tránh những đòn tấn công. Trận đấu không chỉ thể hiện sức mạnh mà còn là cuộc chiến giữa quyền lực và tồn tại, với cả hai bên đều ý thức được tầm quan trọng của cuộc chiến này.

Tóm tắt chương trước:

Trong cuộc thi Hoàng Hà, Đấu Chiêu đã giành chiến thắng trước Cam Trường An sau một trận chiến khốc liệt, nhưng không thể giết chết đối thủ nhờ vào sự bảo vệ của Dư Tỷ. Đấu Chiêu, mặc dù kiêu hãnh, lại trải qua những cảm xúc sâu sắc về hận thù và nỗi đau của dân tộc Sở. Hàng triệu cảm xúc dâng trào khi người dân Sở cùng nhau hát, cam kết trả thù cho những mất mát mà họ đã phải gánh chịu. Trận chiến vừa là thắng lợi cá nhân mà cũng là khởi đầu cho cuộc chiến lâu dài giữa hai nước Sở và Tần.