Đầu bếp của phủ Võ An Hầu là một minh chứng cho tình cảm tri kỷ giữa Yến hiền huynh và Khương Võ An Hầu. Trong một bữa tiệc tại phủ, Yến hiền huynh đã mang theo rượu, đồ ăn và thậm chí cả một đầu bếp để tỏ bày sự trân trọng đối với Khương Võ An Hầu. Không thể từ chối tình bạn chân thành này, Khương Võ An Hầu đã quyết định giữ lại đầu bếp, người có tay nghề rất xuất sắc. Từ khi đầu bếp tới phủ, Trọng Huyền Thắng càng tỏ ra chăm chỉ hơn trong công việc.
Trong khi Trương Lâm Xuyên nhận trách nhiệm thay thế Lôi Chiêm Càn, Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ tại quận Lộc Sương. Rượu ngon từ phủ Bác Vọng Hầu và Võ An Hầu được tiêu thụ nhanh chóng, làm đầy hầm rượu. Mặc dù việc ăn uống là thói quen, nhưng nó không thiếu phần vui vẻ. Khương Vọng, Hướng Tiền, Bạch Ngọc Hà và Chử Yêu vui vẻ thưởng thức những món ăn, những tiếng cười vang lên không ngớt. Tuy nhiên, Chử Yêu không được phép uống rượu, và sau khi ăn no, đã bị đuổi đi luyện chữ.
Ba người còn lại tiếp tục nhâm nhi, thưởng thức từng giọt rượu. Khi mặt đã đầy hơi men, Hướng Tiền mỉm cười, lau miệng và uống cạn ngụm rượu còn lại trong bình, rồi đứng dậy và nói: "Đi thôi!" Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, dứt khoát và kiên quyết.
Khương Vọng không đứng dậy, chỉ ngước nhìn Hướng Tiền. Họ là bạn thân gặp mặt, trong khí trời vui vẻ thì lại không kìm lòng được trước vài ly rượu. Khương Vọng nhẹ nhàng hỏi: "Ta nghĩ ngươi sẽ ở lại giúp ta, giống như lúc ở trấn Thanh Dương kia... Tại sao lại không?"
Hướng Tiền, với bộ râu tóc rối bù và đôi mắt mệt mỏi, nói: "Dũng khí của ta đã hết." Không cho Khương Vọng có cơ hội phản ứng, Hướng Tiền quay đi cười lớn, bước ra ngoài: "Lại đi thiên hạ kiếm chút dũng khí rồi quay về!"
Bạch Ngọc Hà không hiểu lý do Hướng Tiền lại như vậy, nhưng tôn trọng quyết định của hắn. Giờ phút này, cần dành sự tôn trọng cho Khương Vọng hơn. Vì vậy, chỉ khẽ đứng dậy nói: "Ta đi tiễn ngươi." Khương Vọng vẫn ngồi lại, cầm bình rượu, từ từ nhấp từng ngụm.
Lâm Truy là một nơi tốt đẹp, là trung tâm quyền lực của Đông Vực, một trong những nơi nổi danh nhất. Tại đây, những cuộc tranh đấu và sự phồn thịnh của thế giới diễn ra. Nó thỏa mãn mọi dục vọng và bao dung mọi tham vọng. Thật đáng để các anh hùng khắp nơi tranh giành. Nhưng đối với Hướng Tiền, thành phố lớn này mang một ý nghĩa đặc biệt hơn nhiều. Đây là ngày 16 tháng 11 năm Đạo lịch thứ 3921, lần đầu tiên trong đời, Hướng Tiền, người truyền nhân duy nhất của Duy Ngã Kiếm Đạo, đặt chân đến Lâm Truy.
Danh tiếng lớn cũng có nghĩa là không còn được tự do như trước. Trước đây, Khương Vọng có thể đi lang thang qua các quận phủ mà không ai nhận ra. Giờ đây, việc muốn đi thăm An An tại Vân quốc trở nên khó khăn gấp trăm lần. Giống như lần này, khi hắn muốn cảm ơn Trúc Bích Quỳnh, phải cân nhắc đến danh phận của Võ An Hầu.
Dù hắn có thể lên đường bí mật như một tên trộm, nhưng điều đó cũng không đảm bảo hắn có thể gặp được Trúc Bích Quỳnh. Bạch Ngọc Hà mang thư của Khương Vọng đến, nhưng Trúc Bích Quỳnh không xuất hiện, chỉ gửi lời nói rằng nàng đang bế quan. "Người dưới trướng nàng nói rằng nàng đang trong thời gian tu luyện gấp rút, không thể tiếp khách." Bạch Ngọc Hà đã quen với việc làm người báo cáo như vậy.
Khương Vọng không thể công khai xuất hiện tại đảo Nguyệt Nha. Đến đó một cách công khai có thể khiến người ta lo lắng, giấu đầu lộ đuôi thì càng dễ dẫn đến nghi ngờ. Vì vậy, hắn chỉ có thể dừng lại trên biển, nhờ Bạch Ngọc Hà chuyển lời đến Trúc Bích Quỳnh.
Lần trước tới gần biển đảo, Trúc Bích Quỳnh cũng đã nói rằng chưa phải thời điểm thích hợp để gặp nhau. Nhưng lần này, Khương Vọng cảm thấy như nàng đang cố tình tránh mặt hắn. Tại sao trong lúc đang truy tìm Lý Đạo Vinh, nàng lại có thể bận tâm đến việc tu luyện?
Hắn không biết Trúc Bích Quỳnh đang nghĩ gì. Từ khi rời khỏi Thiên Phủ bí cảnh, nàng không còn là cô gái dễ bị người khác nhìn thấu. Chỉ có hai lần giúp đỡ hắn một cách vô tư, còn lại thì gần như kín kẽ. Rõ ràng Trúc Bích Quỳnh có lý do riêng của mình. Khương Vọng chỉ có thể chấp nhận thực tế này. Chẳng lẽ hắn lại đứng ở cửa nhà người khác để chờ đợi? Không khéo Điếu Hải Lâu lại nghĩ rằng hắn đến muốn tiếp tục một trận đấu tại Thiên Nhai.
Sự khác biệt giữa Võ An Hầu chặn cửa và Khương Thanh Dương chặn cửa là điều hoàn toàn không thể so sánh. Một sai lầm trong phán đoán có thể dẫn đến xung đột trực tiếp giữa Điếu Hải Lâu và đảo Quyết Minh. Tuy nói rằng hắn đã ra đến biển, nhưng vẫn cần tìm Trần Trì Đào từ Điếu Hải Lâu để thảo luận một chút. Tuy nhiên, vì tôn trọng Trúc Bích Quỳnh, hắn không muốn gây sự.
Hiện tại, Trần Trì Đào không phải là đối thủ của hắn. Ngay cả khi quét sạch toàn bộ Điếu Hải Lâu, hắn tự tin có thể làm được điều đó. "Đi thôi." Hắn nói với Bạch Ngọc Hà. "Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Bạch Ngọc Hà hỏi. Chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt biển xanh, tiếng thủy triều dâng trào. Khương Vọng đội nón lá, đứng ở mũi thuyền, chỉ đơn giản nói: "Vạn Yêu chi Môn."
Siêu phàm tu sĩ, khi đã nhận được tài nguyên mà thế giới ban tặng, cũng nên gánh vác trách nhiệm tương ứng. Nhưng không phải tu sĩ nào cũng có ý thức như vậy. Khi quốc gia trở nên hưng thịnh, một phần trách nhiệm này trở thành nhận thức chung, không chỉ là đòi hỏi bản thân tu luyện.
Nhiều người nghĩ rằng tu vi hiện tại là do bản thân nỗ lực phấn đấu mà có, không cần phải báo đáp cho thế giới. Họ không hiểu rằng "hiện thế an ổn" chưa bao giờ là điều hiển nhiên. Họ có thể an tâm tu hành, điều đó đã là kết quả của sự nỗ lực không biết mệt mỏi của bao nhiêu người.
Tại Đông Vực, mọi tu sĩ ở Ngoại Lâu đều có trách nhiệm ra biển. Ở Tề quốc, mỗi tu sĩ Thần Lâm đều ít nhất phải dành một tháng để trấn giữ Vạn Yêu chi Môn. Khương Vọng chắc chắn không trốn tránh trách nhiệm của mình. Mọi người đều hiểu rằng lịch sử của Vạn Yêu chi Môn đã kéo dài từ thời thượng cổ, nằm ở Trung Vực và bị áp chế dưới Thiên Kinh Thành.
Nhưng từ rất lâu, Thiên Kinh Thành không còn là cửa vào duy nhất của Vạn Yêu chi Môn. Cảnh Thái Tổ đã lập Thiên Kinh Thành trên Vạn Yêu chi Môn, đồng thời xây dựng một đế quốc hùng mạnh mang tên Đại Cảnh. Từ đó, mọi thứ trở thành hiện thực. Những câu chuyện này đều được ghi chép rõ ràng trong « Sử Đao Tạc Hải ».
Lịch sử không chỉ lưu giữ những kỷ niệm, mà còn phản ánh những thay đổi lớn của quốc gia trong thời đại đó. Vào thời điểm sau cuộc hội nghị "Năm nước Thiên Tử hội Thiên Kinh", quyền kiểm soát Vạn Yêu chi Môn không còn thuộc về riêng Cảnh quốc, mà trở thành trách nhiệm chung của lục cường. Các cường quốc không thể đơn độc mở hay đóng cửa. Cần ít nhất ba bá quốc đồng ý mới có thể thay đổi trạng thái của Vạn Yêu chi Môn.
Từ đó, Vạn Yêu chi Môn mở ra năm cửa phụ, được phân chia cho năm đại bá quốc nằm trong lãnh thổ. Quân đội năm nước có thể trực tiếp tiến vào Vạn Yêu chi Môn mà không cần phải hội tụ tại Trung Vực, dưới sự giám sát của Cảnh quốc. Quy tắc này đã kéo dài đến hôm nay và trở thành tiền lệ cố định, được sử dụng để chia sẻ lợi ích của Vạn Yêu chi Môn.
Cửa phụ Vạn Yêu chi Môn của Tề quốc nằm ở thượng nguồn sông Truy. Sông Truy, thực sự có ý nghĩa quan trọng, song dường như nó không có sự hiện diện mạnh mẽ như Vị Thủy ở Tần quốc. Bởi vì nơi này chưa bao giờ mở cửa cho dân chúng, cấm ngư dân đánh bắt, thậm chí các nhánh sông cũng không cho phép ai lại gần, từ xa đã thiết lập nhiều chướng ngại vật.
Sông Truy, mặc dù quan trọng và bí ẩn, nhưng mọi người chủ yếu tiếp xúc và cảm nhận nó qua các nhánh sông khác. Sông Truy là một trong những con sông hiếm hoi tách biệt với hệ thống nước Trường Hà, tự thành một hệ thống riêng, từ hướng đông chảy ra biển, với khí thế hùng vĩ.
Thực tế, thủy quân Tề quốc muốn ra biển đều không qua bến ở quận Lâm Hải, mà trực tiếp đi qua cửa sông Truy, chỉ là nó là nơi quân sự quan trọng và không mở cửa cho dân thường. Khương Vọng trở về từ đảo Nguyệt Nha, chiếc thuyền nhỏ lướt thẳng đến bến cảng này.
Trường Tể thủy trại là tên gọi của thủy trại nằm ở thượng du sông Truy, cách Đế Đô một khoảng khá xa, vị trí nằm trong quận Tể Xuyên. Tại đây, thủy trại giáp ranh với Nhạc An ở phía bắc, còn phía nam nhìn về Kiều Sơn. Đi về phía tây không xa là quận Thu Dương của Trọng Huyền, còn phía đông là Lâm Truy.
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng đến nơi này. Hắn từng không ngờ rằng nơi này cũng ẩn chứa một Vạn Yêu chi Môn. Cũng như hắn không ngờ rằng người quản lý địa điểm này, Vạn Yêu chi Môn lại là triều nghị đại phu Tống Diêu. Triều nghị đại phu này vừa thông qua việc kết hôn với con gái của môn sinh, liên hệ chính trị với Sóc Phương bá phủ. Nhưng năm nay hỉ khí của hôn lễ vẫn chưa tan, mối quan hệ chính trị của hai bên đã bị đứt gãy...
Bảo Trọng Thanh có nhất định phải chết không? Nếu cái chết của Bảo Trọng Thanh là không thể tránh khỏi, thì hôn lễ đó có ý nghĩa gì? Việc Tống Diêu đứng ra có giá trị gì? Chẳng lẽ chỉ để Bảo Trọng Thanh yên tâm mà sinh con?
Hạnh phúc của con gái môn sinh, của Miêu Ngọc Chi, không phải là không thể hy sinh, nhưng không cần phải do Tống Diêu tự tay đưa lên cửa. Điều này làm tổn hại đến uy tín của Tống Diêu. Trọng Huyền Thắng từng phán đoán rằng Sóc Phương bá Bảo Dịch cần phải từ bỏ lợi ích gia tộc để cứu vãn tình thế. Hắn cũng hy vọng có thể tận dụng cơ hội, vì hắn từng phục vụ Bảo Trọng Thanh, là bạn tốt trong những ngày còn sống.
Tuy nhiên, Sóc Phương bá phủ không có bất kỳ hành động nào, mà Tống Diêu cũng vậy. Trọng Huyền Thắng dự đoán Bảo Dịch có thể giải quyết theo cách cá nhân, liên quan đến cấp độ Động Chân bí ẩn... Còn tức giận về việc Bảo Dịch lãng phí tài nguyên, Tống chân nhân không dễ dỗ như vậy.
Nhưng Khương Vọng không ngờ rằng Tống Diêu không có sự liên hệ nào trước đó, lần đầu tiên chào đón hắn đã bàn luận về hai chữ "Trường Tể" của Trường Tể thủy trại. Trường Tể thủy trại vuông vức ở thượng du sông Truy, được xây dựng bằng gỗ đá, với phong cách hùng vĩ, khiến nó trông như một con quái thú hung ác, có khí phách nuốt chửng biển cả.
Lúc này, Tống Diêu đứng trước cửa thủy trại, ngửa mặt nhìn hai chữ "Trường Tể" nổi bật trên mặt biển. "Võ An Hầu có biết, hai chữ này do ai viết không?" Hắn hỏi. Khương Vọng không biết, thẳng thắn đáp: "Xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của Khương Vọng... Đây là lần đầu tiên ta đến Trường Tể thủy trại, cái tên này cũng là lần đầu tiên nghe."
"Vị đó trong Cung Thanh Thạch." Tống Diêu nói, giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng. Hắn hướng dẫn Khương Vọng tìm hiểu hai chữ đó. Nhưng với Khương Vọng, điều này như sấm sét vang dội. Hắn ngước nhìn về phía thủy trại với các tướng sĩ tuần tra nghiêm ngặt. Như thể họ không nghe thấy gì, có thể rằng họ hoàn toàn không có biết gì.
Khương Vọng cũng như không nghe thấy, từ trên thuyền đi bộ về phía thủy trại. Thị vệ thống lĩnh Phương Nguyên Du của hắn, cầm trong tay chỉ thị của Chính Sự Đường, dẫn theo một đội vệ binh 200 người đã chờ sẵn ở gần thủy trại. Bạch Ngọc Hà đã đến trước đó.
Bên ngoài thủy trại, dưới làn sóng xanh vỗ về, chỉ có Tống Diêu đi cùng hắn. "Có phải ngươi rất ngạc nhiên không?" Tống Diêu nhẹ nhàng nói, với giọng điệu dễ nghe: "Thủy quân của chúng ta đã được vị đó cải cách, mới mạnh mẽ như hôm nay. Trong nhiều trận chiến ác liệt tại đảo Quyết Minh, vị đó đều tham gia. Do đó, nhiều người trong triều đình ủng hộ hắn. Nhưng rõ ràng thời thế đổi thay, không mấy ai nhớ được. Năm đó, hắn đã mắc phải lỗi lầm nghiêm trọng trong vấn đề Hạ quốc cùng với xử lý sai lầm, nên đã chôn vùi tất cả, đồng thời làm cho bệ hạ không thể nhanh chóng thoát khỏi khó khăn... Thật kỳ diệu."
Hắn giải thích lịch sử rất có sức thuyết phục. Tuy nhiên, Khương Vọng chỉ bình tĩnh đáp lại: "Ta không ngạc nhiên vì điều đó, mà ngạc nhiên là... Tống đại phu tại sao lại chia sẻ những điều này với ta?"
"Chỉ là vô tình nhắc đến thôi." Tống Diêu cười: "Mong rằng không làm Võ An Hầu sợ hãi."
"Ta đã từng đi qua Cung Thanh Thạch." Khương Vọng lạnh lùng nói: "Không có gì đáng sợ."
Ầm! Cửa trại tinh cương phát ra âm thanh, hạ xuống thành cầu nối, song song với mặt nước. Một cơn sóng mạnh mẽ đã đẩy gợn nước ra xa, từng vòng từng vòng cuồn cuộn xuất hiện.
Chương truyện kể về bữa tiệc tại phủ Võ An Hầu, nơi Yến hiền huynh thể hiện tình bạn cao đẹp bằng việc mang đến đầu bếp tài năng. Các nhân vật như Khương Võ An Hầu và Trọng Huyền Thắng giao lưu vui vẻ, nhưng Hướng Tiền lại thể hiện sự chần chừ khi ra đi. Khương Vọng đối mặt với sự áp lực từ danh phận, không thể công khai gặp Trúc Bích Quỳnh. Cuối chương, khám phá về Trường Tể thủy trại được tiết lộ, với sự quản lý của Tống Diêu, gợi mở nhiều mối liên hệ phức tạp giữa các nhân vật và sự hưng thịnh của quyền lực trong thế giới họ đang sống.
Khương VọngTrương Lâm XuyênTrọng Huyền ThắngHướng TiềnChử YêuYến hiền huynhBạch Ngọc HàKhương Võ An HầuTống Diêu
tình bạntrách nhiệmrượuLâm Truyđồ ăntiệcVạn Yêu chi Mônđầu bếpTrường Tể