Khương Vọng ngạc nhiên nhìn mọi việc diễn ra trước mắt. Mặc dù không thấy điều gì từ nơi sâu thẳm trong sương trắng, nhưng âm thanh gào thét của Thận Long vang vọng một cách thê thảm. Hắn nhận ra rằng, cái uy phong kiêu ngạo mà Thần Lâm từng có giờ đã hoàn toàn biến mất, và việc tiêu diệt các thiên kiêu của hắn giờ có vẻ như một điều không tưởng.
Trước đó, Khương Vọng rất rõ ràng về sự bí ẩn của Hồng Trang Kính. Hắn biết rằng mỗi lần lịch kiếp đều là những cuộc chiến đấu giữa sự sống và cái chết, khiến hắn không dám tùy tiện lao vào thử nghiệm. Dù đã đạt được thành tựu trong Thần Lâm cảnh, hắn vẫn không dám xem nhẹ độ nguy hiểm của Hồng Trang Kính. Nguyên do là, cho tới giờ, hắn vẫn chưa thật sự hiểu rõ bản thân vật này.
Hồng Trang Kính có nguồn gốc từ một nữ tử có thù gia tên là "Phúc Hải", nhưng những gì về "Phúc Hải" còn lại thì hắn vẫn chưa rõ ràng. Thời gian hắn sở hữu Hồng Trang Kính đã nhiều năm, nhưng thời gian qua lại không giúp hắn nắm bắt thêm bất kỳ manh mối nào. Trước đây, hắn chỉ có thể hòa mình vào thách thức, biết rõ rằng việc sống sót là điều không dễ dàng, và chỉ có thể hy vọng vào những cơ hội từ Hồng Trang Kính. Nhưng giờ đã khác, hắn đã tự mình mở ra một con đường.
Dẫu đã nhiều lần đương đầu với sinh tử, nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy mình không cần thiết phải ẩn náu trong kính nữa. Thế nhưng, khi nghe thấy tiếng kêu thảm khốc của Thận Long trong làn sương dày đặc, một ký ức cũ lại nổi lên trong tâm trí: khi trước, Quan Diễn cùng Sâm Hải đã tranh đoạt Ngọc Hành, Hồng Trang Kính đã từng có những hành động kỳ lạ. Lần đó, Sâm Hải đã xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến cả hai trở thành một thể. Hồng Trang Kính đã xuất hiện đúng lúc, tạo nên cơ hội cho Quan Diễn thoát hiểm.
Nếu sự xuất hiện của Hồng Trang Kính có thể giam giữ Thận Long, thì không phải tự động cho thấy rằng Hồng Trang Kính rất có hiệu quả đối với Long tộc hay sao? Hắn tự hỏi liệu lực lượng của Hồng Trang Kính có thể đo được qua nguồn gốc của Ngự Long khí không? Hắn nghi ngờ rằng Sâm Hải cũng có hiểu biết nào đó về Hồng Trang Kính nhưng lời nói của lão long không thể đáng tin cậy.
Hắn nhận ra mình còn quá non nớt trước mặt lão long, và trước khi chính thức khiến lão phục tùng, Khương Vọng không bao giờ bộc lộ sự thiếu hiểu biết về Hồng Trang Kính. Hắn phải đảm bảo rằng chính bản thân Hồng Trang Kính là một bí mật mà lão long phải lo sợ.
Nhưng không thể phủ nhận rằng chính Khương Vọng cũng vô cùng lo lắng về Hồng Trang Kính. Sự không hiểu biết chính là nỗi sợ lớn nhất. Hắn biết Hồng Trang Kính mạnh mẽ nhưng không rõ tại sao. Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác mâu thuẫn khi nghĩ về Thận Long, một kẻ mạnh mẽ ngang tầm gần đến vô hạn Chân Thần, lại có thể dễ dàng bị kéo vào trong sương trắng mà không thể phản kháng.
Hắn cầm kiếm, nhìn về phía sâu thẳm của sương trắng, thấy nó dần dần lắng lại, âm thanh của Thận Long cũng mờ dần và cuối cùng kết thúc trong im lặng. Thận Long biến mất, như một viên đá rơi xuống mặt hồ, để lại chỉ là những gợn sóng nhạt nhòa. Nhưng Thận Long không thể là một viên đá bình thường, sự sâu thẳm của Hồng Trang Kính thực sự là gì?
Hôm nay, nó đã nuốt chửng Thận Long, còn Khương Vọng, ngày mai có thể sẽ là mục tiêu tiếp theo. Hắn gác lại suy nghĩ đó và quay ra bên ngoài gương, hướng về Thần Tiêu chi Địa. Cuộc sống không lường trước được vẫn cần phải tự mình phấn đấu và đợi chờ.
Nhưng khi Khương Vọng từ bỏ việc tìm kiếm, trong sương trắng bỗng vọng lên một tiếng "Ưm". Giọng điệu giống như một ai đó vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Hắn thận trọng chuẩn bị, nghiêm túc đối mặt, và nhận ra rằng âm thanh này gợi nhớ đến giọng nữ mà hắn từng nghe thấy trong những kiếp trước, có chung một nguồn gốc.
Dù cho giọng nói trong Phi Tuyết kiếp mang đến cảm giác lạnh lẽo vô tình, hay trong Phúc Hải kiếp đầy thù hận, thì nay nó lại chất chứa cảm xúc sống động, như một tồn tại lâu nay ngủ say đã tỉnh dậy. Hắn tự hỏi, trong khi bản thân trưởng thành trong Hồng Trang Kính, liệu nó có hấp thụ được những tinh chất nào đó từ những kiếp trước không? Có lẽ, ở nơi sâu thẳm trong Hồng Trang Kính này, còn có một thực thể nào đó đang ngủ say.
Mục đích của hắn là thoát khỏi Yêu giới, trở về nhà. Nếu chủ nhân của Hồng Trang Kính vẫn còn tồn tại, thì mục đích của nàng là gì? Nhưng từ sâu thẳm trong sương trắng, không có bất kỳ âm thanh nào khác. Khương Vọng bỗng có một cảm giác, như thể hắn đã hiểu rõ ý nghĩa của tiếng ngâm khẽ này: Nàng còn muốn. Nàng còn muốn "ăn rồng". Nàng như sinh ra để được hiểu, mỗi câu nói hay mỗi cử động của nàng đều truyền tải những ý nghĩa sâu sắc, cần phải được lặp lại giải mã.
Nàng có liên hệ mật thiết với Hồng Trang Kính, đáng lẽ một tồn tại tôn quý sẽ cần được chăm sóc, chỉ cần một ánh mắt hay một biểu cảm sẽ có người hiểu. Dù là Đại Tề Võ An Hầu cũng khó lòng mà không hiểu điều nàng không nói ra. Nhưng việc tìm kiếm một con rồng cho nàng ở đâu trong Thần Tiêu chi Địa, nơi mà sự hiện diện của rồng đã là điều không tưởng? Khương Vọng đau đầu khi nghĩ về điều này.
Hắn biết rằng có thể Sâm Hải lão long cần phải được mời rời khỏi Ngọc Hành tinh lâu, nhưng đó là một di vật quan trọng mà Quan Diễn đã lưu lại. Để thấu hiểu bí ẩn của Hồng Trang Kính, có lẽ chỉ có thể đợi tới khi lực lượng của mình đủ lớn để một lần đi biển cả.
“Người ta nói Thần Tiêu chi Địa này có nhiều bí mật, hiểm nguy khôn lường, ai nấy cũng đều như lâm đại địch. Nhưng ta thấy cũng chỉ thế thôi, đi qua cũng rất dễ dàng!” Viên Mộng Cực hồn nhiên phát biểu trong rừng.
“Ngài không biết mình đi con đường này, kỳ tài thiên phú sẽ không làm khó ngài!” Sài A Tứ cũng nhanh miệng nói thêm.
So với Trư Đại Lực và Xà Cô Dư vốn lựa chọn con đường quái dị, con đường của hai người này diễn ra khá êm xuôi, mặc dù Thận Long đã xuất hiện. Họ thậm chí còn có thể trò chuyện vui vẻ, thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Khương Vọng đang ở trong thế giới Hồng Trang Kính, cảm nhận sự đối lập so với hai người này. Hồng Trang Kính rõ ràng đang giấu kín những điều bí ẩn, nhưng Thận Long gặp phải lại là một phần không thể tách rời trong đó. Khi nhận ra điều này, Khương Vọng hiểu rằng những con đường mà các đội ngũ đang đi thực chất chỉ là một - tất cả họ cùng nhau đi trong một hướng và cùng trải nghiệm mặc dù không thấy nhau.
Khương Vọng chăm chú nhìn về phía trước, chợt nghe thấy tiếng Viên Mộng Cực gọi: “Phía trước có gì vậy?”
Sài A Tứ nhìn kỹ một hồi rồi đáp: “Hình như là một tấm bia đá.”
“Đi qua xem nào!” Viên Mộng Cực không một chút nghi ngờ, mời gọi.
Khương Vọng lặng lẽ theo dõi, mơ hồ đoán được rằng không có điều gì đáng ngại xảy ra cả.
Khi họ tiến tới gần bia đá, ánh sáng từ những tán cây lớn tan biến, và tấm bia đá hiện lên rõ ràng. Tấm bia vô cùng đơn giản với bốn chữ được khắc bằng những nét sắc nét, đem lại cảm giác như nó chính là chân lý vững bền của thế gian.
"Bốn chữ," Khương Vọng thầm nhẩm trong đầu, "Rồng vốn là Yêu!"
Trong khu rừng tĩnh mịch này, trước tấm bia trang nghiêm, hai người trẻ tuổi yêu quái nhìn nhau ngạc nhiên. Câu chuyện về Long tộc đã xảy ra từ rất lâu trong lịch sử! Sau khi Yêu tộc thất bại, họ chưa từng gặp một Long tộc nào hoặc thảo luận về điều đó, giờ bỗng dưng đọc được bốn chữ này, họ cảm thấy chúng thật mới mẻ.
Khương Vọng cũng chấn động ngay tại chỗ. Bốn chữ này như một cánh cửa mở ra, giúp hắn nhìn thấy những sự thật trầm mặc trong dòng sông thời gian. Linh cảm của hắn về Hồng Trang Kính và Thái độ của các tộc đối với nhau dường như trở nên rõ ràng hơn. Từ các ghi chép lịch sử, yêu thú và nhân loại đã cùng tồn tại từ thời viễn cổ. Yêu tộc, theo lý thuyết, là hình thái cao cấp của yêu thú, nô dịch nhân tộc.
Sau đó, khi nhân tộc kháng cự, hòa hợp các tộc, vượt qua nhiều hy sinh, cuối cùng giành được chiến thắng. Dù rằng mỗi tộc đều có quan điểm riêng, nhưng không thể phủ nhận rằng Long tộc đã đóng vai trò quan trọng trong các cuộc chiến tranh giữa nhân loại và yêu tộc.
Khương Vọng chợt hiểu ra: Long tộc là một nhánh của Yêu tộc, từng đứng bên phía nhân loại. Nhưng tại sao chúng lại không xuất hiện với hình dạng 'Yêu' mà luôn ở dạng thú? Nguyên nhân nằm ở việc mà trong quá trình đấu tranh sinh tồn giữa biển cả, Hải tộc đã thay đổi để thích nghi hơn với môi trường.
Ngày nay, với Yêu tộc bị giam hãm trong Yêu giới, họ vẫn tự hào về sự cao quý của mình và phân biệt rõ ràng giữa 'Yêu' và 'Thú'. Điều này không thể gây ra sự ngạc nhiên với Khương Vọng khi nhìn thấy bốn chữ này.
“Tại sao lại dựng một tấm bia như vậy?” Sài A Tứ cảm thấy khó hiểu.
“Vô tri đôi khi lại là hạnh phúc.” Viên Mộng Cực, người vừa gặp Thận Long, vẫn không hay biết mà lên tiếng: “Ngươi hoàn toàn không biết gì về đại tổ Thần Tiêu!”
“Xin hãy dạy cho tôi!” Sài A Tứ cầu khẩn.
Khi Viên Mộng Cực thở dài, hồi tưởng lại lịch sử, hắn nói: “Năm xưa, đại tổ Thần Tiêu đã tranh vị Yêu Hoàng và một trong những hành động quan trọng nhất là dẫn dắt Long tộc trở về để nắm lấy lá bài thắng trong cuộc chiến. Tuy nhiên, kế hoạch này cuối cùng đã thất bại, và đại tổ Thần Tiêu đã tự mình tiến vào Hỗn Độn Hải.”
Và trong sự im lặng của khu rừng, hai người trẻ tuổi đứng ngắm nhìn tấm bia đá, tự hỏi rằng có thể thật sự có một con rồng ở đây.
Trong chương này, Khương Vọng đối diện với nhiều nỗi lo lắng và bí ẩn xoay quanh Hồng Trang Kính khi nghe tiếng gào thét thảm thiết của Thận Long. Dù đã trải qua nhiều cuộc chiến, hắn cảm thấy Hồng Trang Kính ẩn chứa sức mạnh vượt trội mà bản thân không thể đoán biết. Hắn nhận ra rằng Long tộc, từng là đồng minh của nhân loại trong quá khứ, giờ đây lại bị giam cầm trong định kiến của các tộc. Qua một tấm bia đá, Khương Vọng bắt đầu hiểu ra mối liên hệ giữa các tộc và cảm thấy cần phải giải mã càng sớm càng tốt.
Trong một khu rừng u ám, Chu Tranh thảo luận với Chu Lan Nhược về những mệnh lệnh từ Hồ Bá Khởi và sự nguy hiểm từ Hùng Tam Tư. Họ bàn về một bộ chú ấn để đối phó với Hùng Tam Tư, cùng mối quan hệ giữa Chu gia và Khuyển Ứng Dương. Sài A Tứ tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ, nơi hắn tương tác với một nữ yêu tuyệt sắc. Tuy nhiên, giữa mọi bí mật, một con Thận Long uy nghiêm xuất hiện, mang đến mối đe dọa nghiêm trọng. Sự phức tạp của các âm mưu trong yêu giới càng làm tăng thêm sự căng thẳng cho cuộc chiến phía trước.
Khương VọngThận LongHồng Trang KínhSâm HảiQuan DiễnViên Mộng CựcSài A Tứ
Hồng Trang KínhThần Tiêu chi ĐịaLong tộcYêu tộcBí Mậtcuộc chiếnBí Mật