Khoảng thời gian cuối của quyển này, tôi viết ở trên núi. Vườn đào nhà tôi được mùa, trái sai trĩu khắp sườn non. Tôi ở trong căn lều đơn sơ trông vườn, vừa viết lách vừa tiện coi sóc đào. Muỗi nhiều, nhưng không quá lanh lợi. Mỗi lần bay đến đậu trên người, đều bị tôi một chưởng tiễn về Nghiệt Hải.

Bầu trời sao rất đẹp. Ban đêm có tiếng ve kêu, chim hót, chó sủa và cả tiếng mưa rả rích. Buổi tối ngủ rất ngon, quầng thâm mắt cũng nhạt đi nhiều. Có người đến mua đào, tài khoản cá nhân thu được bảy trăm năm mươi tệ. Cũng có kẻ đến trộm đào, lái một chiếc xe cũ nát, nhét bốn người. Bị bắt được còn hùng hồn lý lẽ, nói rằng “đào mận ven đường mặc sức hái”. Đây đúng là lần đầu tôi nghe thấy câu này, trước giờ chỉ biết “Qua điền lý hạ.” Xem ra, những điều sách vở ghi chép thì có phần lễ nghĩa hơn, còn tục ngữ đời thường lại gần gũi với tình người hơn.

Nhà tôi có một con chó lớn, oai phong lẫm liệt đứng bên cạnh, chặn mấy người trong xe không dám xuống. Nhưng cuối cùng cũng không bắt đền tiền, chỉ mắng cho một trận rồi cho đi. Chẳng trộm được bao nhiêu, mới hái vài quả đã bị chặn lại. Sau đó lái xe bỏ chạy, mà xe cũng bị chặn lại. Cuối cùng, lúc bị mắng còn cãi lý.

Năm ngoái, nhà tôi thuê một gã lang thang trông coi vườn đào, cũng để cho gã có một công việc, không phải lang thang khắp nơi. Kết quả là ngày nào gã cũng khóa cửa đi đánh bài, sau đó thì bị cho nghỉ việc. Nhưng năm nay vườn đào được mùa, gã gọi điện cho bạn bè về ăn đào, bảo là được mùa lớn.

Gã liên quan gì đến nhà ngươi chứ!

Đám người trên xe bị chặn lại liền nói tôi quen người này người kia, chỉ đến hái vài quả ăn chơi thôi – nhưng sao lại còn xách theo giỏ với bao tải rắn nữa chứ? Cứ như mẹ nó đến lấy hàng sỉ vậy. Tôi cảm thấy rất thú vị, trong không khí có hương vị tươi mới, sống động.

Nói về chuyện viết lách. Khi truyện đến giai đoạn sau, mỗi chương đều khó viết hơn. Quá khứ ngàn đầu vạn mối, nặng nề, nên khó mà tiến bước. Nhân vật đã định hình, hướng đi câu chuyện nằm trong sự chú ý của mọi người, tương lai chật hẹp, cho nên rất khó để đặc sắc. Hiện tại cần kế thừa quá khứ, mở lối tương lai; vừa phải tổng kết vừa phải khai phá, phải gánh vác được quá khứ, lưu lại được tương lai và đảm bảo được hiện tại...

Tôi cảm thấy như mình đang tu Tam Bảo. Nhưng tiếc rằng mạch truyện vẫn chưa khai mở, mỗi ngày đều buồn ngủ. Quyển này viết đến đoạn Khôi Vu Tuyệt Điên, dùng kiếm đánh bại Yến Xuân Hồi, thực ra đã đến giới hạn. Theo phong cách thường ngày, trận đấu đó tôi sẽ viết một mạch mà không chia chương, đẩy cao trào đến cùng… nhưng viết không nổi nữa.

Mỗi ngày từ sáng đến tối, ngẩn ngơ một chút, đờ đẫn một hồi, ăn cơm, ngủ bù, rồi một ngày lại trôi qua như thế. Sáng hơn tám giờ ngồi trước máy tính, tối mười hai giờ tắt máy, ngày nào cũng vậy. Có lúc tôi cảm thấy lũ chó mèo trong nhà làm loạn đạo tâm của mình, cứ chạy đến cọ cọ, thật đáng ghét. Tôi thử đem laptop ra thư viện viết... nhưng hiệu quả chỉ được hai ba ngày. Cảm giác như thời sinh viên quay lại, và tôi lại gục mặt xuống bàn ngủ.

Vẫn phải ở trên núi, trong vườn đào. Đi dạo với chó, bắt trộm, mỗi ngày tinh thần phơi phới. Tôi không thể ở lại lâu, sợ đào hoa hóa bùn xuân, hoa hồng trắng lại ngủ thành hạt cơm trắng. Sau này gặp khó khăn trong viết lách, sẽ đến đây bế quan đột phá.

Thực ra tôi cũng biết, tâm lực đã khô kiệt. Công việc này không phải mệt mỏi đến mức nào. Có thể làm việc mình thích, không cần những thói đời phức tạp, đã nhận được sự ủng hộ của bao nhiêu người, gia đình cũng sống tốt, đó là đủ. Vất vả mấy cũng không bằng khuân gạch. Điểm khác biệt duy nhất là, khi kiệt sức, cắn răng vẫn có thể khuân thêm vài viên gạch. Nhưng nếu cắn răng viết lách… sẽ cho ra một đống thứ kỳ quái khó hiểu. Chất lượng tác phẩm giảm sút chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với tác giả.

Đây là cuốn tiểu thuyết mạng dài kỳ đầu tiên của tôi. Lúc bắt đầu viết, không hề nghĩ đến những sóng gió này. Từ lúc bắt đầu viết năm 2019 đến hôm nay, mỗi ngày đều cập nhật, mưa gió không cản. Đôi khi phải xin nghỉ, vẫn cố gắng bù lại. Hai chữ “kiên trì” thật sự không dễ dàng gì, chỉ có dấu vết của thời gian mới có thể biểu đạt.

Thực ra nếu muốn hoàn thành tốt một tác phẩm, mỗi ngày cập nhật bốn nghìn chữ là không hợp lý. Có lẽ ai cũng có lúc linh cảm bùng nổ, có thể viết ra những câu văn lay động lòng người. Nhưng ngày này qua ngày khác… không ai có thể đảm bảo chất lượng con chữ mỗi ngày.

Nhìn lại, tôi cũng có nhiều hối tiếc. Ví dụ như ở Long Cung Yến, có một chương, đoạn đầu tôi viết về sự tương tác giữa Diệp Thanh Vũ và Khương Vọng bên ngoài Long Cung, tự mình đọc lại thấy rất thoải mái. Nhưng nửa sau tương tác giữa Hứa Tượng Càn và Chiếu Vô Nhan thì lại cứng nhắc, bởi vì không tìm được cảm giác, lại gần giờ cập nhật, tôi viết theo kiểu gần như rập khuôn. Rất thiếu cảm xúc.

Có quá nhiều vấn đề như vậy. Đôi khi những tình tiết cao trào, tinh thần tập trung cao độ, có thể viết tốt hơn. Trong những chương chuyển tiếp bình thường, đôi khi cảm thấy có thể thả lỏng, sẽ “lười biếng” trong việc xây dựng nhân vật. Thực tế không phải lười biếng, mà trí não thực sự theo không kịp. Người không phải thần thánh, không thể có kim thân bất lão, tinh lực vẹn nguyên.

Đoạn Đỗ Dã Hổ phục kích Khương Vọng, tôi đã cố gắng viết cho tốt cảm xúc của mỗi người, cố cân bằng câu chuyện, nhưng lại viết ra khiến mọi người không thoải mái. Người trong truyện và người ngoài truyện đều không thoải mái. Đây có lẽ là lần cộng đồng fan dậy sóng nhất hồi đầu.

Trong thiết kế ban đầu, Đỗ Dã Hổ sẽ bị giết. Hắn sẽ ở Trang Quốc cố gắng diễn xuất, làm mọi thứ, không để lộ một sơ hở nào. Nhưng Trang Cao Tiện không quan tâm đến sơ hở; sau khi lợi dụng xong hắn, đã tàn nhẫn giết chết hắn. Mối thù này sẽ thúc đẩy Khương Vọng… Sự cống hiến của hắn trong việc vây giết Trang Cao Tiện sẽ do phó tướng mà hắn để lại hoàn thành.

Trong "Giao Hổ Khuyển" không có Hổ. “Thi Long Quỷ Hổ” đối với “Giao Khuyển” thực ra là một sự đối xứng chỉnh chu hơn. Nghĩ lại thấy sức căng kịch tính sẽ tốt hơn. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, người chết ở Phong Lâm Thành đã đủ nhiều rồi, dù sao Đỗ Dã Hổ sau này cũng tương đối bên lề, nên đã giữ lại hắn, làm thêm một vài thiết kế tốn sức mà không được lòng ai.

Khi một tác giả tham luyến nhân vật của mình, ngòi bút sẽ không đủ sắc bén. Lúc đó nếu có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, có lẽ tôi sẽ chọn cách xử lý tốt hơn cho tiểu thuyết. Những lần trận chiến Siêu Thoát, ví dụ như Khương Thuật vung kích, Cơ Phượng Châu nâng Đế Cung lao về phía Chấp Địa Tạng, đáng lẽ đều ổn, nhưng quá trình giết Chấp Địa Tạng quá dài, mỗi chi tiết đều phải trình bày rõ ràng, làm cho sự bại vong có sức thuyết phục… kết quả là giữa chừng có phần nhàm chán.

Còn phần Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương. Cảnh cuối cùng Sở Giang Vương chết, viết cũng khá tốt, độc giả có thể bị lay động. Nhưng phần Tần Quảng Vương cứu Sở Giang Vương ở phía trước lại chưa đủ. Có phần đột ngột, cũng có phần cứng nhắc. Nếu có thời gian hơn, tôi tuyệt đối có thể viết tốt hơn.

Đôi khi chỉ có thể tự an ủi rằng hoàn thành quan trọng hơn hoàn hảo. Nhưng tôi thật sự mong mỏi “hoàn thành một cách hoàn hảo”!

Trước khi kết thúc quyển cuối cùng, Khương Vọng lại một lần nữa đối mặt với vấn đề gây tranh cãi. Hắn giết Thần Hiệp, nhưng khi đối mặt với lời khẩn cầu của Thần Hiệp, lại rơi vào lựa chọn có nên vạch trần bộ mặt thật của hắn hay không. Dĩ nhiên, mọi người đã dõi theo hắn trưởng thành, biết hắn sẽ chọn thế nào. Vấn đề lại rơi vào: “Tại sao tác giả lại viết như vậy?”

“Có phải cố ý viết những tình tiết khó chịu này không?”

Thực ra không phải cố ý viết. Việc xây dựng nhân vật Thần Hiệp và lý tưởng của hắn đã định sẵn hắn sẽ như vậy. Khương Vọng đối mặt với lời thỉnh cầu của hắn, cuối cùng bàn tay định vạch trần lại không thể hạ xuống.

Dĩ nhiên sẽ có người nói, có thể để Thần Hiệp bị đánh chết ngay tại chỗ, thật sự tan thành mây khói. Như vậy Khương Vọng không cần lựa chọn, cũng không ai tranh cãi nữa —— Có phải ngươi cố ý để mọi người tranh cãi không?

Tôi không có nhiều tinh lực như vậy… Chỉ là nhân vật Chỉ Ác Pháp Sư phải gánh vác trách nhiệm lấp hố, cho nên nhất định phải còn một hơi thở, để Khương Vọng cũng như các độc giả có lời giải thích. Nhưng người này chỉ cần còn một hơi thở, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ Huyền Không Tự, lý tưởng của hắn…

Câu chuyện đến đây, mỗi người đều phải đối mặt với lựa chọn của mình. Đời người chính là do từng lựa chọn tạo thành, bản chất con người nằm ở đó. Một người nếu không đưa ra những lựa chọn khó khăn, thì không thể nói rằng lựa chọn của hắn là chân thành!

Tôi có thể bảo vệ Khương Vọng, tất cả những phần gây tranh cãi đều để hắn tránh né, tất cả những lựa chọn bắt buộc phải đối mặt hắn đều không có mặt, sau đó dùng ngòi bút ẩn ý mà lướt qua. Đối thủ của hắn toàn kẻ đại xấu xa, cho dù không cẩn thận giẫm chết một con kiến, con kiến đó cũng phải là con có độc. Khương Vọng như vậy thật hoàn mỹ, không có tranh cãi.

Nhưng tôi cảm thấy Khương Vọng như vậy cũng không phải là người mà các bạn quen biết. Hắn không đủ chân thật. Những lựa chọn trong lúc khó khăn, thậm chí là tiến thoái lưỡng nan, mới cho các bạn thấy được Khương Vọng là một người như thế nào. Thực ra, trước khi đưa ra lựa chọn, tất cả mọi người đều biết lựa chọn của hắn. Hắn vẫn luôn làm như vậy. Bạn thấy hắn cúi đầu, thấy hắn nịnh nọt, thấy hắn lấy lòng, thấy sự ích kỷ và yêu ghét của hắn, chứ không chỉ là sự mạnh mẽ, nỗ lực và giữ chữ tín của hắn. Bạn mới thật sự thấy được hắn.

Tôi đã nói nhiều quá rồi. Nếu như lời cảm nghĩ cũng có thể xuất bản thì tốt biết mấy. Tôi có quá nhiều linh cảm. Tôi sẽ có tác phẩm cao bằng người. Nhưng nếu mỗi ngày đều phải vắt óc viết lời cảm nghĩ, có lẽ tôi cũng sẽ nhanh chóng mất đi ham muốn bày tỏ, không còn gì để nói với các bạn nữa.

Cuối cùng, một chút về quyển cuối nhé. Chúng ta sắp sửa đón chào Quyển thứ Mười Sáu, cũng chính là đại kết cục của cuốn sách này. Cuộc hành trình dài đầy gian nan cuối cùng đã đến điểm cuối. Đây là cú nhảy cuối cùng trên đỉnh tuyệt đối, chỉ cần một bước nữa thôi, nhưng lại là bước vượt qua khó khăn nhất.

Mỗi lần kết thúc một quyển đều càng khó khăn hơn. Tôi rất vui vì “Thừa Tra Tinh Hán” đã nhận được sự yêu mến của độc giả. Từ phản hồi thu được ở các kênh khác nhau cho thấy, “Tinh Hán Xán Lạn” đã đem đến cho mọi người một trải nghiệm kết thúc rất tốt. Bình luận chương tôi đều đã đọc từng cái một, vui mừng vì những chi tiết được dụng tâm để lại đều được độc giả tinh ý nắm bắt. Cảm giác này thật sự rất tốt đẹp.

Điều này cũng có nghĩa là, quyển cuối tôi cần phải làm tốt hơn nữa. Thực tế là tôi không có đủ tự tin. Có quá nhiều hố cần lấp, quá nhiều manh mối đan xen. Hơn nữa, vấn đề mệt mỏi thẩm mỹ, vấn đề trận chiến Siêu Thoát khó mà vượt qua được trí tưởng tượng của độc giả, đều là những gì tôi cần giải quyết. Tất cả nội dung của cuốn sách hội tụ về đây, tôi cần phải có một lời giải thích cho thế giới này, cho những năm tháng tôi đã dốc lòng vào đây, cho tất cả độc giả yêu mến thế giới này. Điều này vô cùng khó khăn.

Nhưng… “Tinh Hán tuy xa, tôi muốn cưỡi bè mà ngược dòng.” Quyển cuối cùng tôi sẽ viết rất chậm, không thể đảm bảo cập nhật bình thường. Trong nhóm Minh chủ, tôi đã thảo luận với mọi người rất nhiều lần, làm thế nào để có thể cho câu chuyện này một cái kết tốt nhất. Thực ra ban đầu tôi muốn đóng cửa viết lách, đợi toàn bộ quyển cuối viết xong hết mới đăng lên, lại sợ nếu ngừng đăng tải liên tục, cả tinh thần cũng bị rút cạn. Sau đó nửa năm kéo dài thành một năm, hai năm thành ba năm… cuối cùng thành thái giám (drop truyện).

Hiện tại, tôi có hai ý tưởng, mọi người có thể cho tôi biết, cách nào mọi người dễ chấp nhận hơn, phù hợp hơn: Một, tiếp tục chế độ mỗi ngày bốn nghìn chữ như hiện tại, mỗi tuần nghỉ hai ngày. Nhưng bất cứ ngày nào tôi tự cảm thấy viết không hài lòng, hoặc không đủ cảm xúc, tôi sẽ dừng lại. Hai, mỗi tuần chỉ cập nhật hai lần, thứ Hai và thứ Sáu mỗi ngày một chương, mỗi chương hơn vạn chữ.

Cả hai chế độ tôi sẽ cố gắng đảm bảo cập nhật ổn định, chất lượng tốt hơn, mỗi chương có không gian câu chuyện đáng kể, cũng có thời gian trau chuốt. Quyển cuối là quyển khó viết nhất, tôi cũng hy vọng nó đặc sắc nhất. Tôi hy vọng mỗi chương đều hay, không có phần nào nhàm chán. Ngay cả những đoạn chuyển tiếp bắt buộc phải có, tôi cũng sẽ cố gắng tìm cách viết cho thú vị, để mọi người có trải nghiệm đọc tốt.

Xin mọi người hãy để lại bình luận ở đoạn bình luận chương phía trên, lấy số lượng bình luận làm số phiếu bầu. Tôi sẽ tổng hợp phản hồi để quyết định cách cập nhật cho quyển cuối cùng. Bất kể cách nào, đều lấy chất lượng làm chủ, những thứ khác đều là thứ yếu.

Tôi mang trong mình quyết tâm lớn nhất để kết thúc cuốn tiểu thuyết này. Tác giả là người không mong muốn nhất thế giới tiên hiệp này sụp đổ, độc giả cần một thế giới hoàn chỉnh. Tôi sẽ cố gắng hết sức, cầu mong mở đầu tốt đẹp, kết thúc viên mãn.

Một lần nữa cảm ơn những độc giả đã ủng hộ đến tận đây. Các bạn đã nâng đỡ thế giới này, đã cho tôi dũng khí khám phá, sức mạnh tiến về phía trước. Đây thực sự là một khoảng thời gian tuyệt vời. Nhiều năm sau, tôi vẫn sẽ nhớ lại những cảm động này.

Cuối cùng, xin cho phép tôi trước quyển cuối cùng, được nghỉ một kỳ nghỉ dài. Tôi muốn nghỉ ngơi mười lăm ngày, sắp xếp lại thật kỹ đề cương chi tiết cho quyển cuối, chuẩn bị một chút bản thảo dự trữ, rồi mới bắt đầu cập nhật. Tức là ngày mười tám tháng sáu mới bắt đầu cập nhật lại.

Kết thúc của “Thừa Tra Tinh Hán” là “Tinh Hán Xán Lạn.” Con đường Nghĩa Thần có người đi, bia đá Bạch Nhật có người giữ, Họa Thủy trong ba phần, đạo phi kiếm mở ra chương mới, Tiên đạo bị hủy diệt cũng sắp sửa tái hiện...

Thời đại tốt đẹp nhất sắp đến, thời đại tàn khốc nhất cũng đã chờ sẵn ngoài cửa. Chúng ta hãy cùng nhau bước về phía nó.

Tên của quyển cuối cùng tôi vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ xong sẽ thông báo cho mọi người. Câu chuyện dài đằng đẵng, cuối cùng cũng có hồi kết. Tôi hy vọng cái kết này xứng đáng với tất cả mọi người trong suốt chặng đường vừa qua.

Dù yêu hay hận, đều là gặp gỡ. Hữu duyên tương ngộ, hữu tâm tương biệt. Gửi lời thăm hỏi đến các vị. Chúc các bạn học sinh sắp thi đại học thi cử thuận lợi, đón chào “Tinh Hán Xán Lạn” thuộc về riêng bạn. Chúc các bạn đọc không phải thi đại học sức khỏe dồi dào.

Tóm tắt chương trước:

Nội dung chương truyện đưa ra những suy tư sâu sắc về cuộc sống và cái chết của các nhân vật, đặc biệt là Khương Vọng, người vừa trải qua một chặng đường căng thẳng trong cuộc đời tu hành. Tình huống căng thẳng giữa các nhân vật như Khổ Mệnh, Quan Diễn và Chỉ Ác làm nổi bật các khái niệm về nhân quả và mệnh số. Đồng thời, sức mạnh của tình bạn và sự hy sinh cũng được khai thác, khi những nhân vật đối mặt với những lựa chọn khó khăn trong cuộc sống của mình. Cuối cùng, sự ra đi của Hứa Hoài Chương để lại ấn tượng sâu sắc về sự vĩ đại của nhân sinh và bản chất của phi kiếm.

Tóm tắt chương này:

Trong không gian tĩnh lặng của núi rừng, tác giả vừa viết lách vừa chăm sóc vườn đào, chứng kiến sự sống động từ những kẻ đến mua và trộm đào. Những mối quan hệ giữa các nhân vật cùng cảm xúc khi viết lách, những đấu tranh và lựa chọn trong sáng tác được thể hiện rõ nét. Tác giả phản ánh cảm giác kiệt sức trong công việc sáng tạo, nhưng vẫn nuôi hy vọng về một cái kết viên mãn cho tác phẩm. Những trạng thái tâm lý và những trăn trở của nhân vật làm nổi bật bản chất con người và quá trình sáng tạo đầy khó khăn này.