Chương 14: Thỉnh an

Thu ma ma nghe vậy, trong lòng đau xót.

“Thì ra Chu ca nhi thích chưng diện,” bà thầm nghĩ.

Hôm nay là ngày mười lăm, là lúc các phu nhân và tiểu thư chính viện Quốc Công thỉnh an. Lý Di Nương bất đắc dĩ dậy sớm để chuẩn bị.

Các cô nương không thô lỗ như Lý Di Nương, không nói những lời khó nghe. Mặc dù không cùng các di nương chế giễu Lý Di Nương, nhưng họ vẫn không ngừng liếc mắt hài hước nhìn Ngụy Tri Lan.

Hôm nay, trang phục của Lý Di Nương lại càng “vàng son lộng lẫy”, khiến Ngụy Vân Chu phải chói mắt. Thực ra, Lý Di Nương quả thật có thể chịu đựng bộ trang phục nặng nề này. Ngụy Vân Chu đoán rằng chiếc vòng tay vàng của nàng có thể nặng đến một cân, thậm chí hơn.

“Triệu di nương!” Lý Di Nương đột ngột lớn tiếng gọi, khiến Triệu di nương sợ hãi, không biết phải nói gì.

Lý Di Nương thực sự đã làm nhục người khác, khiến khí sắc của Triệu di nương và những người khác trở nên khó coi. Nhưng họ không thể đấu lại Lý Di Nương.

Áo xiêm y màu xanh lá phối với đá quý đỏ chói thật sự trông khó coi. Khi Lý Di Nương vừa đến chính viện, họ đã nghe Dương thị, Uông thị và Nguyễn thị cười nhạo Lý Di Nương không biết xấu hổ, hàng ngày phái người đến mời sủng, cố gắng thu hút sự chú ý của Quốc Công.

“Ta không muốn bị chê cười nữa, nên ta quyết định phải giảm cân,” Lý Di Nương nói. “Quá béo không tốt cho sức khỏe. Di nương xinh đẹp, khi ta gầy đi, nhất định sẽ còn hấp dẫn hơn.”

“Nhưng Chu ca nhi, thân thể ngươi chưa hoàn toàn khỏe lại, sao có thể dậy sớm hóng gió như vậy?” Một người khác lên tiếng.

“Bao nhiêu ngày nay, Quốc Công không có đến thăm các ngươi, mà các ngươi thì chỉ biết ghen tị, như thể ta đang làm gì đó chua chát.” Lý Di Nương không ngại nói thẳng, “Nếu chê ta không biết xấu hổ mời sủng, chắc chắn Dương tỷ không thể nói tốt hơn.”

Triệu thị và Dương thị cảm thấy tức khí không chịu nổi. Mỗi khi họ mở miệng định nói, Lý Di Nương lại cắt ngang, khiến họ không thể phản biện.

Khi Thu ma ma đến gặp Ngụy Vân Chu, bà thấy cậu đang đi đi lại lại trong sân.

Triệu thị và Dương thị không thể chịu đựng được sự chế giễu của Lý Di Nương, nhưng họ biết mình không thể nói lại. Triệu thị lớn tiếng nói: “Lý thị…”

“Mình đẹp chứ?” Lý Di Nương nhìn vào gương, ngẩng cao đầu, “Cha của các ngươi hàng ngày đến Thúy Trúc viên, rất nhiều kẻ ghen ghét thấy ta đều muốn chế giễu.”

“Lý di nương...” Triệu di nương định lên tiếng nhưng lại bị cắt ngang. “Nếu các ngươi đủ khả năng mua những bức cổ vật quý giá mà Quốc Công thích, thì đã không phải ngồi đây cười nhạo ta. Quốc Công cũng biết các ngươi mua được thứ gì.”

Triệu thị tức giận, nhưng không thể tranh cãi lại, chỉ có thể ngồi im lặng.

Đồ ăn sáng hôm nay vẫn rất phong phú, nhưng đều là những món thanh đạm mà tinh tế. Trên bàn ăn, Lý Di Nương không ngừng mỉa mai các di nương khác, khiến không khí trở nên nặng nề.

Ngụy Vân Chu, mặc dù không khuyến khích mẹ mình, nhưng trong lòng thầm phục Lý Di Nương vì đã có thể giữ vững thế đứng như vậy.

“Ma ma, ta có hơi mập mạp, nên mới bị họ gọi là heo. Chờ ta gầy đi, thì không ai dám chế giễu ta nữa.” Ngụy Vân Chu giả bộ tức giận.

“Chu ca nhi thích chưng diện,” Thu ma ma nhận ra. “Nếu như bây giờ con trải qua thời gian khó khăn, có lẽ sẽ không chịu được đâu.”

Lý Di Nương hôm nay bận rộn hơn mọi ngày, trang phục sáng lóa tỏa ra kim quang. Ngụy Vân Chu nhận ra mẹ mình đang chọn cách thể hiện sự giàu có và quyền lực.

“Đồ trang sức của ta đều là hàng mới nhất, người khác muốn mua mà không có,” Lý Di Nương tự hào nói với Ngụy Vân Chu. “Mặc bộ này, ta là người duy nhất trong phủ.”

“Lão nô cũng chẳng cần,” Dương thị chen vào nhưng bị Lý Di Nương cắt ngang. “Ta không thể tặng những thứ rẻ tiền cho Quốc Công gia. Những gì ta tặng đều là hàng quý giá mà Quốc Công gia mong muốn.”

Cuối cùng, Triệu thị và Dương thị chỉ có thể tức tối ngồi im.

Khi hai mẹ con dùng hết bữa sáng, họ tiến về chính viện để thỉnh an Quốc Công phu nhân.

“Ma ma, những ngày qua con đều dậy sớm như vậy,” Ngụy Vân Chu nói. “Nghe nói các ca ca tại tiểu học đường đều dậy sớm, con cũng muốn thử.”

“Đi, chúng ta cùng ăn sáng.” Lý Di Nương dẫn con đi, “Sẽ có một cuộc chiến không nhẹ, chúng ta cần sức lực để đối phó với bọn họ.”

“Ngài nhìn ngài gầy,” Ngụy Vân Chu cảm thấy ngại ngùng.

“Không có đâu,” cậu trả lời, rồi hỏi Thu ma ma, “Ma ma, có điều gì cần dặn dò không?”

“Chúng ta thật sự chỉ đi thỉnh an, không phải chuẩn bị để chiến đấu.”

Tóm tắt chương trước:

Nội dung chương tập trung vào cuộc sống trong gia đình quyền quý, nơi các di nương cạnh tranh nhau để thu hút sự chú ý của Quốc Công gia. Quốc công phu nhân lo lắng về sức khỏe của thế tử, đồng thời thể hiện sự ghen tị với Lý Di Nương, người vừa tặng quà cho Quốc Công gia. Những âm mưu và lợi ích cá nhân xen lẫn trong các mối quan hệ gần gũi khiến không khí trong phủ trở nên căng thẳng. Quốc công phu nhân nghi ngờ mối quan hệ giữa Ngụy Dật Ninh và em trai, cảm nhận có điều gì đó không đúng đằng sau vẻ bề ngoài của họ.

Tóm tắt chương này:

Lý Di Nương chuẩn bị thỉnh an với bộ trang phục lộng lẫy, thu hút ánh nhìn và sự châm chọc từ các di nương khác. Mặc dù gặp nhiều chỉ trích, Lý Di Nương vẫn tự tin thể hiện sắc đẹp và quyền lực của mình. Ngụy Vân Chu cảm thấy vinh dự và thán phục mẹ, trong khi các di nương khác chỉ có thể ngồi im chịu đựng sự chế giễu. Họ cùng nhau chuẩn bị cho cuộc thỉnh an, khi mà không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.