Chương 161: Đưa hộ vệ cho Ngụy Vân Chu
Thang Viên không nhịn được cười: “Ha ha ha, Nguyên Tiêu nói đúng lắm, Lôi Ngũ đi theo cậu, chắc chắn sẽ được ăn ngon hơn rất nhiều.”
Ông dẫn Tiểu Lục phẩy tay ra hiệu cho Lôi Ngũ, và anh chàng này lập tức rời khỏi phòng, đứng giữ cửa. Tiểu Lục giới thiệu với Ngụy Vân Chu: “Nguyên Tiêu, đây là Lôi Ngũ, hắn rất mạnh mẽ, có thể bảo vệ cậu.”
Ngụy Vân Chu thầm nghĩ: “Bá phụ và Thang Viên cũng không nói sai, chắc chắn tôi cần một người bảo vệ, nhất là khi lực lượng của Ngụy Dật Ninh là rất lớn.”
Sau khi dùng bữa tối thịnh soạn, Thang Viên nói với Ngụy Vân Chu rằng ông muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Ngụy Vân Chu trong vấn đề hương liệu và sẽ tự tay đưa cho hắn món quà.
Trong bữa tối, món ăn đều là những thứ mà Ngụy Vân Chu và Thang Viên đều thích. Khi nghe Ngụy Vân Chu nói về hương liệu và dược liệu, cuối cùng hắn cũng có thể bắt đầu bữa tối.
Ngụy Vân Chu suy nghĩ: “Đưa tôi một người bảo vệ, sao mà kỳ lạ thế?”
“Thiếu gia, tôi quên nói với ngài rằng Nhị lão gia mới trở lại phủ và đã mang theo ba hộ vệ. Một người theo bên Nhị lão gia, còn hai người nữa thì theo An thiếu gia.”
Quả thật, Nhị thúc rất trung thực, chuyện gì cũng đều thông báo với Hoàng Thượng. Một người dáng vẻ rất bình thường, vóc dáng trung bình và hơi gầy yếu đã được dẫn đến trước mặt Ngụy Vân Chu.
Trong xe ngựa, Lý Tuyền cũng cảm thấy rất tò mò. Thang Viên nhìn Lôi Ngũ và nói: “Từ giờ, ngươi sẽ theo bên cạnh Nguyên Tiêu.”
“Tạ ơn bá phụ.” Lôi Ngũ cảm kích, không chỉ vì võ công mà còn nhờ vào khả năng khác của mình. Với sự trợ giúp đó, hắn cảm thấy đã trúng lớn.
Khi Lý Tuyền nhớ đến Thang Viên là đại quan, anh càng cảm thấy việc ông trao cho Ngụy Vân Chu một hộ vệ là điều hoàn toàn đúng đắn. “Vâng.” Lôi Ngũ quỳ xuống trước Ngụy Vân Chu và nói: “Tiểu nhân Lôi Ngũ xin ra mắt công tử.”
Thời điểm không còn sớm, Ngụy Vân Chu nhận hộ vệ xong, lập tức dẫn Lôi Ngũ ra ngoài.
“Biểu đệ, sao Thang Viên lại muốn tặng ngươi một hộ vệ nhỉ?” Ngụy Vân Chu cảm thấy rất lạ, vì hắn chỉ thấy người ta tặng mỹ nhân hoặc mỹ nam mà chưa thấy ai tặng hộ vệ bao giờ. Nhìn Lôi Ngũ, hắn vẫn thắc mắc: “Tặng tôi một người đàn ông trẻ tuổi sao?”
Cảm nhận được sự nghi hoặc của mình, Ngụy Vân Chu mới hiểu lý do Thang Viên lại đưa hộ vệ cho hắn. Ở bên cạnh, Lý Tuyền sau một hồi im lặng thì cũng hoàn toàn bất ngờ.
“Nhị thúc thật sự đưa cho biểu đệ một hộ vệ sao?!”
“A?” Ngụy Vân Chu ngạc nhiên khi biết rằng có một hộ vệ đang được tặng cho mình.
Lôi Ngũ liền tiến đến lấy roi ngựa, muốn tự lái xe. Nguyên Bảo cũng theo bên cạnh, tò mò hỏi hắn một số vấn đề. Ngụy Vân Chu thấy rằng đây là một cơ hội tốt, nên vô cùng sẵn lòng nhận Lôi Ngũ.
“Không phải tôi muốn, mà là di nương muốn có một người bảo vệ. Tôi chỉ là thấy bên cạnh di nương cần có một hộ vệ.” Ngụy Vân Chu không quên lời nhắc nhở của Ngụy Dật Ninh, rằng Lý Di Nương ở kiếp trước đã bị hại. “Cần có một người thực sự có thể bảo vệ cho di nương.”
Nguyên Bảo thấy bên cạnh Ngụy Vân Chu có thêm một người. Thang Viên ôn hòa nói: “Để Lôi Ngũ đi theo cậu sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.”
“Không cần khách khí.” Một hộ vệ không đủ, rõ ràng ít nhất cũng phải sắp xếp thêm cho Lý Di Nương một người nữa. Chưa kể, nếu sau này hắn học hỏi nhiều hơn về hương liệu và dược liệu, liệu có thể có thêm hộ vệ không?
“Biểu đệ, cậu là một đứa trẻ, sao lại cần nhiều hộ vệ thế?”
Thang Viên bố hắn đang uống trà và bị câu hỏi của Ngụy Vân Chu chọc cười, suýt thì sặc.
“Nguyên Tiêu, đây là hộ vệ mà cha ta gửi cho cậu, lúc nào cũng có thể bảo vệ cậu.” Thang Viên giải thích. “Cạnh tôi cũng có một hộ vệ tên là Lôi Tứ, anh ta là anh em ruột của Lôi Ngũ.”
Thực ra, vì sự an toàn của Nhị thúc, Hoàng Thượng mới quyết định cử hộ vệ bảo vệ ông. Nhưng tại sao lại cử hộ vệ cho hai con trai của Nhị thúc?
Nếu đúng như vậy, vậy Nhị thúc có phải nghi ngờ rằng hai con trai không phải là ruột thịt hay không?
“Nhà chúng ta có hộ vệ, nhưng chắc chắn không thể bằng Thang Viên nhà.” Hai bên rõ ràng không thể so sánh được.
Ngụy Vân Chu được Thang Viên tặng một hộ vệ tên là Lôi Ngũ để bảo vệ mình. Sau bữa tối, Lôi Ngũ ra mắt Ngụy Vân Chu và không giấu được sự cảm kích lẫn tò mò. Ngụy Vân Chu, tưởng chừng như việc được tặng hộ vệ là bất thường, dần nhận ra tầm quan trọng của việc có người bảo vệ, đặc biệt là khi biết rằng Lý Di Nương trước đây đã gặp nguy hiểm. Sự an toàn của mình cũng như những người thân yêu đã trở thành mối quan tâm hàng đầu trong bối cảnh lực lượng xung quanh ngày càng mạnh mẽ.
Trong chương này, Ngụy Vân Chu gặp lại những người quen cũ, đặc biệt là Thang Viên và Hàn Lâm học sĩ. Hắn nhận được quà từ dì Lý Di Nương và khen ngợi thiết kế tinh xảo của trang sức. Hàn Lâm học sĩ do dự về mối quan hệ giữa Ngụy Vân Chu và Thang Viên, trong khi cả hai cùng trao đổi kiến thức về hương liệu và lịch sử. Sự giao thoa giữa các nhân vật tạo nên không khí học hỏi và kết nối chặt chẽ giữa họ.