Ngụy Vân Chu khéo léo nói: “Cha yên tâm, con sẽ cố gắng học tập để có thể thành đại quan.” Hắn hỏi về việc Mạnh tiên sinh dạy bảo các anh em, nhưng họ thường do dự, cà lăm, và lặp lại, không như tiểu nhi tử có thể nói thẳng thắn.
Lý Di Nương trong lòng nghĩ, đứa trẻ này thật có tham vọng, muốn làm Nhị phẩm đại quan.
“Chúng ta cần so tài với Nhị thúc?”
“Cha sẽ tiếp tục tìm đại phu,” Ngụy Quốc Công nói, không bỏ cuộc trong việc chữa trị cho đại nhi tử. Đại nhi tử, Ngụy Dật Văn, không chỉ có sức khỏe kém mà còn là kỳ vọng lớn nhất của Ngụy Quốc Công.
Thấy tiểu nhi tử quan tâm đến đại nhi tử, Ngụy Quốc Công cảm thấy rất vui.
“Chu ca nhi, ngươi đã gặp Văn ca nhi chưa?” Ngụy Vân Chu lắc đầu, nhưng nói cho Ngụy Quốc Công những gì Mạnh tiên sinh đã dạy hôm nay.
“Đại ca ngươi từ nhỏ đã có sức khỏe kém, các thầy thuốc tài giỏi nhất cũng không thể chữa khỏi bệnh cho đại ca.” Ngụy Quốc Công đã thử nhiều cách nhưng không tìm được phương thuốc hiệu quả, chỉ có thể làm dịu bệnh tình của đại nhi tử.
“Cha yên tâm, con sẽ chăm chỉ học tập.”
“Vì sao lại so với Nhị thúc?”
Thời gian này, do Ngụy Cẩn Chi chuẩn bị hồi kinh, tâm trí Ngụy Quốc Công rối bời, không thể tập trung vào tiểu nhi tử. Sau khi nghe tiểu nhi tử kể về chuyện trường học, Ngụy Quốc Công khen ngợi con một phen, nhưng cũng cảnh cáo nên khiêm tốn và tiếp tục cố gắng học tập.
“Rất tốt!” Ngụy Quốc Công không ngờ tiểu nhi tử lại nói như vậy.
“Ngươi biết Nhị thúc làm quan gì không?”
“Đại ca rất đáng thương,” Ngụy Vân Chu nói, “bị bệnh rất khó chịu, nếu cha vẫn tiếp tục tìm thầy thuốc, có thể cần đến trăm người mới chữa được cho đại ca.”
Thấy tiểu nhi tử đầy khát vọng, Ngụy Quốc Công cười hỏi: “Chu ca nhi, khi lớn lên muốn làm quan gì?”
Ngụy Quốc Công nhận ra tiểu nhi tử không chỉ thông minh mà còn biết nói năng trôi chảy, không lắp bắp hay lặp lại một câu.
“Vì con muốn so tài với Nhị thúc,” Ngụy Vân Chu thành thật nói. “Mọi người trong nhà đều nói Nhị thúc lợi hại, vậy con lớn lên cũng phải so với Nhị thúc.”
Hắn nói như vậy để khiến cha vui.
“Vậy con cần phải chăm chỉ hơn nữa.” Ngụy Quốc Công cảm thấy vui mừng khi thấy tiểu nhi tử có ước mơ lớn lao.
Ngụy Vân Chu trong lòng nghĩ, cha đã rất quan tâm đến đại ca, không hề ghét bỏ vì bệnh tật của hắn.
“Con là con của cha, cha là Nhị thúc của con, tự nhiên con lớn lên muốn làm quan lớn hơn Nhị thúc.” Ngụy Vân Chu cố ý nói như vậy.
Đại nhi tử luôn bị xem như “không tốt” trong mắt mọi người. Họ thường không quan tâm đến hắn.
Ngụy Vân Chu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Con muốn làm quan lớn hơn Nhị thúc.”
“Đại thiếu gia?” Lý Di Nương ngạc nhiên hỏi.
Ngụy Quốc Công ôm tiểu nhi tử, nhẹ nhàng hỏi Mạnh tiên sinh đã dạy con những gì hôm nay.
Ngụy Quốc Công không ngờ ý muốn của tiểu nhi tử lại đơn giản như vậy. Tuy nhiên, ông cũng nghĩ đây là suy nghĩ tự nhiên của một đứa trẻ.
“Cha, vì sao đại ca lại luôn bị bệnh, không có cách nào chữa khỏi sao?” Ngụy Vân Chu lo lắng hỏi. “Có thể mời được thầy thuốc giỏi hơn không?”
Ngụy Vân Chu cố tình giả vờ như không biết gì.
Ngụy Quốc Công xoa đầu tiểu nhi tử, cười nói: “Cha chờ ngày con trở thành Nhị phẩm đại quan.”
“Con biết, mọi người trong nhà đều nói Nhị thúc là tứ phẩm đại quan.” Ngụy Vân Chu nắm chặt tay, nhiệt huyết nói: “Vậy con muốn làm Nhị phẩm đại quan, như vậy mới vượt qua Nhị thúc.”
“Ừ, nhưng sắc mặt đại ca có vẻ không tốt.” Ngụy Vân Chu chia sẻ với Ngụy Quốc Công và Lý Di Nương về tình hình của Ngụy Dật Văn.
Khi trở về Thúy Trúc viên, thấy cha ở đó, Ngụy Vân Chu nhanh chóng chạy tới, miệng lẩm bẩm gọi “cha”.
“Nhị phẩm đại quan?” Ngụy Quốc Công ngạc nhiên. Ông hỏi: “Con biết Nhị phẩm đại quan quan trọng ra sao không?” Nhị phẩm đại quan là Thượng thư trong triều, là một vị trí rất cao.
Mỗi lần tiểu nhi tử gặp ông đều rất vui vẻ, điều này khiến Ngụy Quốc Công cảm thấy hạnh phúc.
“Con muốn so Nhị thúc,” Ngụy Vân Chu nói, “miễn là có thể vượt qua Nhị thúc là tốt rồi.”
“Chu ca nhi, hôm nay sao lại về muộn như vậy, có phải bị Mạnh tiên sinh giữ lại không?” Lý Di Nương nhận ra hôm nay con muộn hơn thường lệ.
Ngụy Dật Văn, đại thiếu gia của Ngụy Quốc Công phủ, luôn bị xem là điềm xấu do sức khỏe yếu kém. Trong khi Ngụy Vân Chu, em trai của hắn, thể hiện sự quan tâm một cách kín đáo, mọi người lại giữ khoảng cách, sợ hãi bị lây bệnh. Sự xuất hiện của Nguyên Bảo tiếp tục nhấn mạnh định kiến của mọi người về Ngụy Dật Văn. Dù bị lạnh nhạt, Ngụy Vân Chu vẫn quyết định đến gần đại ca, thể hiện tình cảm gia đình bất chấp sự kỳ thị của xã hội.
Ngụy Vân Chu bày tỏ tham vọng trở thành Nhị phẩm đại quan, trong khi Ngụy Quốc Công lo lắng cho sức khỏe của đại nhi tử Ngụy Dật Văn. Hắn hỏi về sự dạy dỗ của Mạnh tiên sinh và thảo luận về bệnh tật của đại ca. Ngụy Quốc Công cảm thấy vui mừng khi thấy tiểu nhi tử có ước mơ lớn, đồng thời chỉ ra rằng đề cao tri thức và cố gắng là điều cần thiết. Cuộc đối thoại đầy cảm xúc giữa cha con làm nổi bật tình cảm gia đình và sự quan tâm trong bối cảnh bệnh tật và kỳ vọng.
Ngụy Vân ChuNgụy Quốc CôngNgụy Dật VănLý di nươngMạnh tiên sinh