Ngụy Cẩn Chi đã nhiều năm không trở lại Hàm Kinh thành, lòng luôn hướng về gia đình. Giờ đây, khi sắp trở lại, hắn cảm thấy một nỗi lo lắng trong lòng, có lẽ là vì sự gần gũi quê hương khiến hắn cảm thấy hồi hộp.

Một giọng nói dịu dàng từ phía sau vang lên: “Gió lớn như thế, cẩn thận bị lạnh.”

“Ngươi có thể nghĩ như vậy, nhưng có người không đồng ý,” hắn đáp lại.

“Thực ra ta cũng có chút lo lắng, sợ mẫu thân sẽ không hài lòng với ta.” Thôi thị, vợ hắn, có chút lo âu về thái độ của mẹ chồng với mình, mặc dù bà thường tỏ ra rất tốt với nàng.

“Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Nhiều năm qua, nhờ có ngươi chăm sóc, mẫu thân cũng biết điều đó.” Ngụy Cẩn Chi an ủi vợ mình. “Mẫu thân thường xuyên gửi thư cảm ơn ngươi vì đã chăm lo cho ta và hai đứa con.”

Tình cảnh ở Hàm Kinh thành dường như rất phức tạp. “Quả thực có chút phức tạp, vì ta đã lâu không trở lại,” hắn thở dài.

“Sau khi trở về, ngươi chắc chắn sẽ rất bận rộn. Mấy hôm nay, ngươi hãy cố gắng nghỉ ngơi cho tốt,” Thôi thị nói. Khoảng thời gian nhàn rỗi cho hai người họ chỉ có mấy ngày trên thuyền, và khi đến Hàm Kinh thành, cả hai sẽ đều rất bận rộn.

“Trông chờ vào một mình ta thì chẳng có ích gì. Ngụy Quốc Công phủ giờ đây cần nhiều hơn sự gánh vác của thế hệ sau.” Ngụy Cẩn Chi nhìn với vẻ buồn bã. “Ngụy Quốc Công phủ không còn được như xưa, chỉ còn lại chút ít danh tiếng.”

“Ngươi sẽ không dễ dàng trở thành một thần tử trung thành,” Thôi thị nói tiếp. “Dù Ngụy Quốc Công phủ giờ không còn lớn như trước, nhưng vẫn có mối liên quan với triều đình. Chỉ cần điều này, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi.”

Cảm nghĩ về các hoàng tử hiện tại làm Ngụy Cẩn Chi cảm thấy nặng nề. “Nếu như lần này trở về mà không có thăng chức thì có thể tốt; nhưng nếu ngươi được thăng lên tòng tam phẩm, thì các hoàng tử sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Trong đêm, Ngụy Cẩn Chi cảm thấy tâm sự nặng trĩu. Thôi thị là người hiểu hắn nhất, nhận ra những suy tư mà hắn chưa nói thành lời.

“Nếu ngươi về Hàm Kinh thành, sẽ chẳng dễ dàng thoải mái như trước đâu,” Thôi thị nói, nét mặt nghiêm túc trở lại. “Hiện nay tình hình trong triều rất căng thẳng, các hoàng tử đang tranh giành quyền lực. Trước đây, khi ở nơi xa, họ không quan tâm đến ngươi, nhưng bây giờ thì khác.”

Thôi thị chăm sóc cho chồng bằng cách khoác áo choàng lên người hắn, ân cần nhắc nhở: “Nếu ngươi không mặc áo, lạnh thì sao? Về sau mẫu thân sẽ trách ta không chăm sóc tốt cho ngươi.”

“Ta không lạnh,” Ngụy Cẩn Chi cười và tỏ ra áy náy, “Xin lỗi vì đã khiến ngươi lo lắng.”

“Thực lòng mà nói, thật lâu rồi ta không có cảm giác thanh nhàn như thế này. Những năm qua, ngươi bận rộn mà không có một phút nào nghỉ ngơi.”

Lần này trở về, hắn quyết tâm không rời đi, vì mẹ cần có hắn bên cạnh. Hơn nữa, đã nhiều năm đại ca chăm sóc mẹ, giờ là lúc hắn phải thể hiện lòng hiếu thảo của mình.

“Thực tế, đã lâu rồi ta không có cảm giác thanh nhàn như bây giờ,” Thôi thị chia sẻ. Dù là một người phụ nữ nội trợ, nhưng nàng cũng thường phải giao tiếp với các phu nhân và tiểu thư khác.

Ngụy Cẩn Chi nhìn về phía chân trời phương Đông, thở dài: “Ta chỉ phục vụ bệ hạ.” Hắn đã quyết định rõ ràng, chỉ phục vụ Hoàng thượng và trở thành một thần tử trung thành.

Tóm tắt chương trước:

Ngụy Vân Chu khuyên Ngụy Dật Phong nên xin lỗi để thu hút sự chú ý của ngũ ca và lục ca. Trong lúc bàn luận, một tin sốc về nha hoàn mang thai bên Ngũ thiếu gia được tiết lộ, khiến mọi người trở nên sốt sắng. Ngụy Dật Phong, dù có vẻ nhát gan, đang âm thầm tính toán điều gì đó. Sự xuất hiện bí ẩn và sự thật về bản chất của hắn khiến Lý Tuyền cảm thấy lo sợ. Cuối cùng, Ngụy Vân Chu quyết định giữ một nhật ký và chờ đợi sự thật được phơi bày.

Tóm tắt chương này:

Ngụy Cẩn Chi chuẩn bị trở lại Hàm Kinh thành sau nhiều năm xa cách, mang theo nhiều lo lắng về gia đình và tình hình chính trị hiện tại. Thảo luận với vợ Thôi thị về áp lực từ mẹ chồng và trách nhiệm đối với Ngụy Quốc Công phủ, cả hai nhận ra chuyến trở về không đơn giản như mong đợi. Ngụy Cẩn Chi quyết tâm hỗ trợ mẹ và đối diện với những thách thức từ triều đình, trong khi Thôi thị thể hiện sự quan tâm và lo lắng cho chồng.