Phòng giam tối tăm phủ một màu đèn lạnh lẽo, một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm giữa người đàn ông áo blouse trắng và thiếu niên mặc đồ bệnh nhân.
Cuối cùng, Cơ Minh Hoan chủ động phá vỡ sự tĩnh mịch, hắn khinh bỉ nhìn người hướng dẫn, mở lời đề nghị:
“Vậy chi bằng các người cứ phái đại tỷ đầu ra, một gậy đập chết hết bọn chúng có phải hơn không… Nếu đại tỷ đầu không đủ, thì thêm cả Thương Tiểu Xích nữa, cô ấy không phải là người nắm giữ Cây Thế Giới sao? Hai kỳ văn cấp thần thoại, dù sao cũng đủ giải quyết Hồ Liệp chứ? Cần gì phải để Khổng Hữu Linh tẩy não họ?”
“Không… Điều này không phù hợp với phong cách làm việc của Hội Cứu Thế chúng ta.” Người hướng dẫn lắc đầu, “Cũng không có lợi cho việc duy trì ‘sự cân bằng’ trong lòng chúng ta, Hồ Liệp cũng có ý nghĩa tồn tại của nó.”
Cơ Minh Hoan chống cằm, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất cần nhìn người hướng dẫn.
Hắn nghĩ, nếu đã không phù hợp, vậy tại sao ông lại cử người giết chết Lâm Chính Quyền, còn treo đầu hắn lên cột đèn đường? Hóa ra ông đang chống đối Hội Cứu Thế sao?
Nghĩ đến đây, Cơ Minh Hoan mở miệng hỏi: “Các người cứ phải giấu mình sau màn không? Thực ra tôi thấy nếu các người công khai sự tồn tại của mình, các thế lực siêu phàm sẽ không dám hành động liều lĩnh, đâu còn nhiều chuyện mà các người phải sợ, điều này cũng giống như việc bom hạt nhân chỉ có thể răn đe khi được phô bày.”
Hắn ngừng lại: “Hay là… thực ra các người đang tích lũy sức mạnh, muốn một tiếng hót làm kinh động cả thế giới, thống trị thế giới gì đó? Tôi thấy nhiều tổ chức bí ẩn trong tiểu thuyết đều như vậy.”
Người hướng dẫn đẩy gọng kính, “Chúng tôi là người tốt, Cơ Minh Hoan, chúng tôi luôn là người tốt, nhưng càng là người tốt thì càng dễ bị người khác nhìn bằng ánh mắt định kiến.”
“Tôi mặc kệ các người là người tốt hay người xấu, tóm lại không được tùy tiện đưa Khổng Hữu Linh ra khỏi căn cứ.” Cơ Minh Hoan nghiêm túc nói, “Nếu các người thực sự muốn đưa cô bé đi, ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng, hiểu không?”
Thực tế, hắn rất mong người hướng dẫn không đưa các đứa trẻ khác đi cùng, mà chỉ riêng Khổng Hữu Linh rời khỏi căn cứ Hội Cứu Thế.
Như vậy, hắn sẽ có cơ hội cướp Khổng Hữu Linh từ tay Hội Cứu Thế, và chỉ cần Khổng Hữu Linh an toàn, hắn sẽ không cần vội vàng rời khỏi Hội Cứu Thế nữa, có thể từ từ lên kế hoạch lớn để đột phá căn cứ Hội Cứu Thế trong thời gian tới.
“Được, chúng tôi hiểu rồi.” Người hướng dẫn mỉm cười nói, đứng dậy khỏi ghế, “Đi thôi, chúng ta đi công viên giải trí nói chuyện với mấy đứa trẻ khác trước, chúng chờ cậu lâu rồi.”
“Chờ tôi làm gì?”
“Hôm nay là một ngày đặc biệt.”
Hai người vừa trò chuyện vừa rời khỏi phòng giam, bước vào hành lang sáng đến chói mắt, dừng lại trước thang máy. Người hướng dẫn sau khi ấn nút cho Cơ Minh Hoan thì lặng lẽ rời đi.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Cơ Minh Hoan ngẩn người, dùng cánh tay che ánh sáng chói lóa nhìn xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng người hướng dẫn, bèn một mình bước vào thang máy.
Cabin ù ù đi lên, đưa hắn đến tầng hai. Cửa thang máy từ từ mở ra, Cơ Minh Hoan ngẩng mắt nhìn, phát hiện trong khu vui chơi trẻ em vẫn không có một bóng người.
“Hóa ra họ vẫn chưa đến sao? Sao lần nào mình cũng là người đầu tiên.”
Hắn lẩm bẩm, vừa mới bước ra khỏi thang máy, bỗng nhiên như giẫm phải vật gì mềm mại, trong chốc lát trời đất quay cuồng, cả người bị nâng lên bay vút, như máy nâng hạ trong công viên giải trí lên xuống, cuối cùng khiến Cơ Minh Hoan chóng mặt hoa mắt, Cân Đẩu Vân cuối cùng cũng hạ xuống từ trên trời, không còn bay lên bay xuống nữa.
“Gì vậy đại tỷ đầu!”
Hắn ôm đầu, nhíu mày, khá điên cuồng ngẩng mắt nhìn từ trên Cân Đẩu Vân xuống, đập vào mắt là một cuốn sổ nhỏ, một đôi tay nhỏ trắng nõn đang giấu dưới Cân Đẩu Vân, lén lút giơ cuốn sổ lên.
Trên cuốn sổ vẽ một chú chim cánh cụt đang la lên: “Cúc cu cúc ca! Chúc mừng sinh nhật!”
Cơ Minh Hoan ngẩn ra.
“Ừm… Chúc mừng sinh nhật?” Hắn lẩm bẩm.
Khoảnh khắc tiếp theo, năm đứa trẻ đang ẩn mình dưới Cân Đẩu Vân đồng loạt ló đầu ra, Tôn Trường Không ở giữa giơ một chiếc bánh kem lên, cô bé nghiêng mặt, lén lút mở một mắt nhìn chằm chằm Cơ Minh Hoan. Trên bánh kem cắm nến, đặt một bảng đèn neon hình chữ “Happy Birthday”, đèn sáng đỏ rồi lại xanh.
“Chúc mừng sinh nhật!” Tôn Trường Không và Phi Lí Âu đồng thanh hét lên, Khổng Hữu Linh không nói được nên lắc lắc cuốn sổ trong tay, muốn tìm một chút sự tồn tại.
Ma Li Ou cũng giơ tay gãi gãi má, ngẩng đầu liếc hắn một cái, miễn cưỡng nói:
“Chúc mừng sinh nhật nha… Hạn Chế Cấp.”
Cơ Minh Hoan đứng sững tại chỗ, nhìn họ, rồi lại nhìn chiếc bánh sinh nhật. Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt hắn, xuyên thủng tông màu lạnh lẽo rọi xuống từ mái vòm.
“Bất ngờ không bất ngờ không!” Tôn Trường Không hừ hừ, đưa ngón trỏ vuốt ngang nhân trung (đường rãnh giữa mũi và môi trên - ND) , “Cơ Minh Hoan, em nghe người hướng dẫn nói hôm nay là sinh nhật anh, sau đó đã lén lút chuẩn bị bánh kem cho anh!”
“Sinh nhật?”
Cơ Minh Hoan sững sờ, chợt nhớ đến chiếc bánh kem bị Cố Khỉ Dã đánh đổ, thầm nghĩ đây không phải là một từ tốt lành gì.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi lại nói: “Nhưng sinh nhật của tôi là ngày 15 tháng 8 cơ mà… Tôi nhớ ngày chúng ta rời London là ngày 26 tháng 7, dù cho ở trong căn cứ không biết thời gian, cũng không thể nào nhanh như vậy đã qua nửa tháng được chứ?”
Mấy đứa trẻ nhỏ đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác như gỗ đá.
“A?” Tôn Trường Không nghiêng đầu, ngẩn người, “Nhưng mà, nhưng mà… người hướng dẫn nói với chúng em sinh nhật anh là ngày 6 tháng 8!” Cô bé để lộ hàm răng hổ con, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đó là tôi tự bịa ra ở cô nhi viện đó biết không?” Cơ Minh Hoan nhún vai, “Nhưng mà cũng tốt… Dù sao thì sinh nhật bố mẹ tôi đặt cho tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì, họ cũng không cần tôi nữa, chi bằng tôi tự đặt cho mình một cái sinh nhật, tóm lại tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Nói xong, hắn chắp hai tay lại tỏ vẻ cảm kích, nhắm mắt lại, định thổi tắt nến trên bánh sinh nhật.
“A! Không được thổi! Anh chưa ước mà!” Tôn Trường Không vội vàng dời bánh kem ra sau.
“Ước à?” Cơ Minh Hoan chỉ mở một mắt, tò mò nhìn cô bé.
Ma Li Ou lấy máy chơi game ra, nhắc nhở một cách lạnh nhạt: “Hạn Chế Cấp, anh thật sự chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật lần nào sao? Trước khi thổi nến đều phải ước nguyện đó.”
“Ước nguyện ước nguyện! Không được trốn chạy!” Khổng Hữu Linh viết chữ, giơ cuốn sổ nhỏ lên, đôi mắt đỏ rực sáng lấp lánh dưới ánh nến, không động đậy nhìn chằm chằm hắn.
“Tôn Trường Không, em chắc cũng chưa tổ chức tiệc sinh nhật bao giờ đúng không?” Cơ Minh Hoan quay đầu nhìn Tôn Trường Không.
“Đúng vậy, thì sao ạ?” Tôn Trường Không hít hít mũi, ngửi mùi thơm của bánh kem.
“Vậy sao em biết phải ước nguyện?”
“Họ nói cho em biết.” Tôn Trường Không bưng bánh kem, do dự một lát, rồi hỏi, “Cơ Minh Hoan, đến sinh nhật em, anh có thể tổ chức tiệc cho em không?”
Cơ Minh Hoan ngẩn người, bỗng nhiên mũi cay xè, nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi, cảm ơn em.”
Tôn Trường Không đang định mím môi cười, Phi Lí Âu đã lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Bố em là ác quỷ, nhưng ngay cả ông ấy cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho em đó.” Phi Lí Âu ngồi dưới đất, cái đuôi ve vẩy, “Cơ Minh Hoan, Tôn Trường Không, hai anh chị thật sự chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật sao? Đáng thương quá đi mất.”
Nói xong, cậu bé ném ánh mắt thương hại về phía Cơ Minh Hoan và Tôn Trường Không.
Tôn Trường Không bị đả kích. Sự tự ti của cô bé gái nông thôn trỗi dậy, cô bé mím môi, chiếc răng hổ nhỏ run run.
Cơ Minh Hoan chớp mắt, nhìn về phía Phi Lí Âu, thầm nghĩ Bạch Tham Lang (Tham Lang trắng - ND) vậy mà cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, hoàn toàn không nhìn ra chút nào được không?
Lúc này, hắn chợt nhận ra trong khu vui chơi vẫn còn một người nữa, liền quay đầu nhìn Thương Tiểu Xích đang ngồi lẻ loi trên xích đu.
“Cô ấy không chúc mừng sinh nhật tôi sao?” Cơ Minh Hoan đưa ngón tay chỉ vào cô bé.
Tôn Trường Không gật đầu, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cô ấy nói, anh là kẻ phản bội, cô ấy không muốn tạo thêm bất kỳ ràng buộc nào với ai nữa, càng không muốn tha thứ cho kẻ phản bội, vì vết thương lòng không thể lành, cho nên không chúc mừng sinh nhật anh.”
“Ồ ồ, không hổ là bạn Tiểu Xích, mức độ Trung Nhị (hội chứng tuổi vị thành niên tự cho mình là đặc biệt hoặc có khả năng siêu phàm - ND) thật sự bùng nổ!” Cơ Minh Hoan khẽ vỗ tay, vỗ nhẹ.
Thương Tiểu Xích nhận ra Cơ Minh Hoan đang nhìn mình, từ trên cát ngẩng mắt lên, lạnh lùng liếc hắn một cái, nốt ruồi lệ khiến cô bé trông giống một chú mèo hoang nhỏ đầy tính công kích.
Cơ Minh Hoan lặng lẽ từ trên Cân Đẩu Vân đáp xuống, chân trần đứng trên mặt đất lạnh lẽo.
Hắn dùng sức vỗ Cân Đẩu Vân một cái: “Giá.”
Thấy Cân Đẩu Vân không phản ứng, hắn lại giơ tay vỗ vỗ thân vân: “Giá!”
“Hả?” Tôn Trường Không kinh ngạc, vẻ mặt khó chịu nói: “Anh coi Cân Đẩu Vân của em là cái gì thế?”
“Để Cân Đẩu Vân đi đón đại nhân Uchiha Tiểu Xích, kẻ mạnh vô ràng buộc, cô độc ấy mà, tộc Uchiha cao quý như vậy, sao có thể dùng chân đi đến được?”
“Cô ấy nói không muốn chúc mừng sinh nhật anh.”
“Không được!” Cơ Minh Hoan nói, “Vào ngày sinh nhật, ước nguyện không phải là tất cả mọi người phải ở cùng nhau ước sao?”
“Đâu ra cái quy tắc đó?” Ma Li Ou đã bắt đầu chơi game, thuận miệng hỏi.
“Sinh nhật của tôi, quy tắc của tôi đặt ra.”
“Quy tắc của học sinh tiểu học hắc hóa, phải tuân theo.” Khổng Hữu Linh sột soạt viết chữ, run rẩy lo sợ, vẻ mặt nghiêm túc giơ cuốn sổ lên, “Bằng không hắn sẽ hủy diệt thế giới.”
Phi Lí Âu và Tôn Trường Không hít một hơi khí lạnh.
“Quái vật chim cánh cụt độc ác, lại làm bại hoại danh tiếng của tôi! Cô tiêu rồi!” Cơ Minh Hoan đưa tay xoa rối tóc Khổng Hữu Linh, sau đó hai người khúc khích cười.
“Mấy người sao mà lề mề thế? Người bưng bánh không phải mấy người, tôi chảy nước miếng… À không, tôi mỏi tay rồi! Thôi được rồi, để tôi gọi cô ấy!” Tôn Trường Không bỗng nhiên không chịu nổi nữa, tay cô bé vẫn đang bưng bánh sinh nhật, liền điều khiển Cân Đẩu Vân bay qua, dùng sức húc Thương Tiểu Xích ngã khỏi xích đu!
Thương Tiểu Xích kinh ngạc, xoay 360 độ trên không trung một vòng, cuối cùng được Cân Đẩu Vân đỡ lấy, quỳ ngồi trên mây.
Cân Đẩu Vân chở Thương Tiểu Xích nhẹ nhàng bay tới. Ánh nến ấm áp chiếu sáng những khuôn mặt nhợt nhạt của sáu đứa trẻ, chúng bị ép tụ tập lại dưới sự uy hiếp của Tôn Trường Không. Ánh nến lay động, Ma Li Ou lặng lẽ cất máy chơi game đi.
“Thương Tiểu Xích, mau chúc học sinh tiểu học hắc hóa sinh nhật vui vẻ đi, không thì hắn sẽ hủy diệt thế giới!” Tôn Trường Không nói.
“Vậy thì hắn cứ hủy diệt đi.” Thương Tiểu Xích hừ lạnh, “Thế giới… liên quan gì đến tôi?”
“Cân Đẩu Vân đột nhiên nói với tôi, nó muốn đưa cô đi tàu lượn siêu tốc một chuyến.” Tôn Trường Không u u nói, Cân Đẩu Vân bỗng nhiên bắt đầu rục rịch, Thương Tiểu Xích sợ hãi đến run rẩy ôm chặt đầu gối.
“Sinh… sinh nhật vui vẻ, kẻ phản bội.” Thương Tiểu Xích nghiêng mặt, nói nhỏ, “Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh… Kẻ mạnh đều biết tùy thời thế mà hành động.”
“Arigato, Thank you, cảm ơn!” Cơ Minh Hoan kéo dài giọng, dùng ba thứ tiếng cảm ơn cô bé.
Thương Tiểu Xích ngây người.
Tôn Trường Không lẩm bẩm, giơ bánh kem lên cao: “Anh còn không mau ước nguyện? Định bắt em bưng bánh bao lâu nữa?”
“Cảm ơn lời chúc của mọi người.” Cơ Minh Hoan ngẩng đầu, “Vậy tôi bắt đầu ước nguyện nhé!”
Hắn nói xong một cách thẳng thắn, sau đó nhắm mắt trái, chỉ để lại một mắt, một cách thần bí quét mắt qua năm đứa trẻ của Hội Cứu Thế, dừng lại trên khuôn mặt Khổng Hữu Linh.
Trong ánh nến lay động, cô bé nghiêng đầu, những sợi tóc màu trắng nhạt khẽ rung rinh.
Cơ Minh Hoan im lặng một lúc, khẽ nhếch khóe môi với cô bé, rồi nhắm mắt phải.
“Hy vọng… mọi người đều có thể sống sót, sau đó, cùng nhau vui vẻ đi vòng quanh thế giới.”
Lời vừa dứt, hắn thổi một hơi tắt nến trên bánh kem.
Trong một không gian lạnh lẽo, Cơ Minh Hoan bất ngờ nhận được một bữa tiệc sinh nhật từ những đứa trẻ. Mặc dù hắn không biết rõ ngày sinh của mình, nhưng sự chân thành của các bạn trẻ khiến hắn cảm nhận được niềm vui và sự ấm áp. Các nhân vật cùng nhau tổ chức và thực hiện nghi thức ước nguyện, nhưng cũng không quên những mối quan hệ phức tạp giữa họ, từ tình bạn đến những hiểu lầm và cảm xúc khó khăn trong quá khứ.
Cơ Minh HoanKhổng Hữu LinhNgười hướng dẫnTôn Trường KhôngThương Tiểu XíchMa Li OuPhi Lí Âu