Nhà nào nhà nấy trong thôn Đào Nguyên đều cách xa nhau, mà ngôi nhà của Tống lão còn nằm xa hơn nữa, nên người lần đầu đến đây chắc chắn sẽ gặp khó khăn trong việc tìm đường.
May mắn thay, hai người cuối cùng cũng tìm được. Họ không phí công sức đi chuyến này. Trước mắt họ là một căn tứ hợp viện cổ kính nhỏ nhắn, ống khói trên mái nhà xả khói xanh lượn lờ. Phía sau ngôi nhà là một rừng đào rậm rạp, không xa là một thửa ruộng nước lăn tăn gợn sóng, trong viện thỉnh thoảng vang lên tiếng bò già kêu "ụm bò…".
“Từ quan về nhà khai hoang trồng lúa, chăm vườn. Nhà gạch có hơn mười thước, nhà cỏ có tám chín gian. Cành liễu la đà sau thềm, vườn đào che chắn trước nhà. Mặt trời buông núi, thôn nhỏ bịn rịn khói lam chiều…”
“Chậc chậc… có vẻ như Tống lão rất thích Đào Uyên Minh nhỉ?” Ninh Tịch cười nói.
Bôn ba suốt cả ngày, Cung Thượng Trạch đã mệt đến mức gần như không còn sức mà đi tiếp, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, thấy Ninh Tịch vẫn còn hào hứng đọc thơ, thật sự… không biết nói như thế nào cho vừa nữa.
Căn tứ hợp viện không có cửa, chỉ dùng vài thanh gỗ ghép lại làm hàng rào. Hai người chỉnh chu lại áo quần và đầu tóc một chút rồi tiến đến trước hàng rào gỗ.
“Xin hỏi, Tống lão tiên sinh có ở nhà không ạ?” Cung Thượng Trạch lên tiếng gọi vào trong viện.
Bên trong không có tiếng động gì.
Nhưng nhìn thấy khói từ ống khói, họ chắc chắn trong nhà phải có người. Hai người gọi thêm vài lần nữa, cuối cùng sau một lúc mới thấy bóng người bước ra từ trong phòng.
Ông cụ mặc áo thô, bộ râu hoa râm, tinh thần quắc thước, dáng vẻ lả lướt như một vị thần tiên.
Khi thấy hình ảnh ấy, trong đầu Ninh Tịch lập tức hiện lên hai chữ "toan xong".
Với dáng vẻ này của Tống lão, rõ ràng đã không còn mấy ham muốn với cuộc sống trần tục, đã là vô dục vô cầu thì làm sao có thể thuyết phục được!
“Tống lão tiên sinh!” Cung Thượng Trạch, một fan cuồng của Tống Căng, vừa nhìn thấy thần tượng thì quên hết mệt mỏi, hưng phấn chào hỏi: “Tống lão tiên sinh, rất xin lỗi đã tự tiện làm phiền đến sự thanh tĩnh của ngài. Cháu tên là Cung Thượng Trạch, là một nhà thiết kế. Cháu rất thích các tác phẩm của ngài, ngài là nhà thư họa mà cháu yêu thích nhất… Cháu đã từng sưu tập bức tranh 'Thập Lí Oa Thanh' của ngài…”
Cung Thượng Trạch đúng là một fan cuồng, mọi tác phẩm của Tống Căng đều nằm lòng. Hơn nữa, sự nhiệt tình và hưng phấn trong ánh mắt cậu thực sự rất chân thành. Nếu như cô có một fan cuồng từ xa đến thăm, chắc chắn sẽ mời vào nhà uống trà.
“Ở đây không có nhà thư họa nào cả, chỉ có một ông già thôi. Mời cô cậu ra ngoài.”
Vẻ mặt của Tống Căng suốt từ đầu đều rất hờ hững, ánh mắt không giống như đang nhìn hai con người sống mà chỉ đơn giản là trả lời một câu rồi quay lưng bước vào trong.
Nhìn cánh cửa dứt khoát khép lại, vẻ mặt của Cung Thượng Trạch tràn đầy thất vọng: “Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng…”
Ninh Tịch vỗ vỗ vai cậu: “Không sao, ít nhất cậu cũng đã được gặp mặt ông ấy, đó cũng là một điều đáng mừng!”
Cung Thượng Trạch lấy lại tinh thần: “Em muốn thử lần nữa.”
Ninh Tịch cũng có chung ý tưởng: “Vậy chúng ta chờ thêm một lát nữa! Biết đâu Tống lão thấy được thành ý của chúng ta sẽ đồng ý gặp mặt.”
Thế là hai người đứng chờ cho đến khi mặt trời lặn. Nhìn bầu trời ngày càng tối, Ninh Tịch thở dài: “Ôi… sao mà trời không chiều lòng người thế này! Những lúc như thế này ít nhất cũng phải có một cơn mưa to chứ!”
Nhưng trời lại rõ ràng không chiều lòng người, họ đứng chờ mãi cũng không thấy cơn mưa nào và đương nhiên cũng không chờ được những thay đổi từ Tống lão.
“Thượng Trạch, ngày mai chúng ta lại đến! Nếu không là không kịp chuyến xe cuối cùng đâu!”
Dù Cung Thượng Trạch không cam lòng nhưng vẫn đành phải quay về.
Trong thôn Đào Nguyên, Cung Thượng Trạch và Ninh Tịch tìm đến ngôi nhà của Tống lão, một nhà thư họa nổi tiếng. Dù mệt mỏi sau một ngày di chuyển, Cung Thượng Trạch vẫn hứng khởi mong được gặp thần tượng của mình. Khi họ đến nơi, Tống lão xuất hiện nhưng lại tỏ ra hờ hững và từ chối tiếp đón. Dù thất vọng, Cung Thượng Trạch không nản lòng và cùng Ninh Tịch quyết định chờ thêm ít phút, hy vọng có cơ hội gặp lại Tống lão vào ngày mai.
Trong chương truyện, Ninh Tịch và Cung Thượng Trạch bắt đầu cuộc hành trình đến thôn Đào Nguyên để thăm đại sư Tống Căng. Họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng gặp khó khăn trong việc tìm cách lấy lòng ông. Sau khi di chuyển khoảng ba đến bốn tiếng, họ tận hưởng khung cảnh thiên nhiên trong lành nhưng không may bị lạc đường. Cuộc hành trình trở thành một thử thách với những khó khăn không ngờ. Dù vậy, Ninh Tịch vẫn hy vọng có thể trở lại đây trong tương lai để đưa Tiểu Bảo theo.