Trong hành lang yên ắng, tiếng kêu nghẹn ngào của thằng bé vang lên: "Mẹ, mẹ…"
Lục Đình Kiêu, Lục Cảnh Lễ, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều đứng như trời trồng, ngỡ ngàng.
Tiểu Bảo... đã nói chuyện rồi…
Lục Đình Kiêu là người đầu tiên phản ứng, anh nhanh chóng gõ nhẹ vài cái trên điện thoại.
Ngay sau đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ bước ra và nói: "Cho phép một người nhà bệnh nhân vào thăm. Còn bệnh nhân có tỉnh hay không thì phải phụ thuộc vào ý chí của chính họ!"
"Tiểu Bảo! Bác sĩ! Hãy để Tiểu Bảo vào đi!" Lục Cảnh Lễ lập tức lên tiếng.
Vì thế, bác sĩ nhanh chóng nắm tay Tiểu Bảo đưa vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa lại đóng lại, hành lang trở về sự tĩnh lặng ban đầu.
Bên trong phòng cấp cứu, thực ra còn có một căn phòng nhỏ khác, nơi Ninh Tịch vừa nằm ngủ.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Ninh Tịch tưởng bác sĩ muốn nói điều gì với mình, nhưng không ngờ lại thấy bác sĩ dẫn Tiểu Bảo, đôi mắt đỏ hoe, đi tới!
"Tiểu Bảo?" Ninh Tịch thật sự bất ngờ khi nhìn thấy cậu bé, lập tức đứng dậy khỏi giường.
Nhưng chưa kịp bước xuống, Tiểu Bảo đã thoát tay bác sĩ và lao vào lòng cô như bay, bắt đầu gào khóc!
Trước đây, dù Tiểu Bảo có buồn đến mấy, chỉ nhìn người khác với ánh mắt ướt lệ chứ chưa bao giờ khóc nức nở như thế. Giờ đây, áo Ninh Tịch đã ướt một mảng lớn.
Nhìn thằng bé khóc không ngừng, trái tim Ninh Tịch như bị bóp nghẹt.
Chết tiệt, chắc chắn là tên Lục Cảnh Lễ đã dẫn Tiểu Bảo đến đây!
"Bảo bối đừng khóc, đừng khóc nữa, có được không? Con thấy mẹ vẫn ổn đây mà! Không thiếu tay chân, rất khỏe mạnh."
"Mẹ không bị bệnh, cũng không bị thương, mẹ chỉ lừa mọi người thôi! Không ngờ lại lừa cả Tiểu Bảo đến đây, khụ khụ…" Ninh Tịch vội vàng giải thích với Tiểu Bảo.
Nhóc nằm trong lòng mẹ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo cô, bờ vai run rẩy vì khóc quá nhiều: "Mẹ… Mẹ xấu lắm…"
"Ừ ừ ừ! Là mẹ xấu! Mẹ là người xấu nhất! Mẹ không tốt! Mẹ nên nói sớm với Tiểu Bảo mới đúng! Không nên dọa người xấu mà lại dọa cả Tiểu Bảo đáng yêu của mẹ! Mẹ xin lỗi, xin lỗi! Mẹ… xấu… hả???"
Đến đây, Ninh Tịch bỗng dưng ý thức được điều gì đó, cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo: "Con vừa nói gì? Mau nói lại lần nữa đi! Nhanh lên!"
Liệu có phải cô gặp ảo giác không? Tại sao cô lại cảm tưởng như vừa nghe tiếng con trai gọi cô?
Tiểu Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt đầy tủi thân nhìn Ninh Tịch bằng đôi mắt đầy ai oán, giọng nói khàn khàn: "Mẹ xấu lắm…"
Vừa dứt lời, Ninh Tịch đã ôm chặt Tiểu Bảo, nước mắt rơi như mưa.
Tiểu Bảo... đã gọi cô là mẹ rồi…
Tiểu Bảo thật sự đã gọi cô là mẹ!
Nhóc còn nói cô xấu nữa!
Ôi trời! Tiểu Bảo nói cô xấu lắm!
Chẳng lẽ cô sắp chết vì hạnh phúc rồi!!!!!!!!!!
Chương truyện miêu tả cảnh trong bệnh viện khi Lục Cảnh Lễ và các nhân vật khác lo lắng cho Tiểu Bảo, một cậu bé đã có thể nói chuyện. Khi được vào thăm Ninh Tịch, Tiểu Bảo lao vào lòng mẹ và khóc nức nở. Ninh Tịch vội vàng trấn an con, trong khi trái tim cô rỉ máu vì niềm hạnh phúc khi lần đầu nghe tiếng con gọi 'mẹ'. Mối quan hệ thân thiết giữa hai mẹ con trong khoảnh khắc cảm động này cho thấy sức mạnh của tình mẫu tử và sự đặc biệt trong cuộc sống gia đình.
Trong không khí hỗn loạn tại bệnh viện, Lục Cảnh Lễ ôm Tiểu Bảo, cố gắng trấn an khi nghe tin chị dâu gặp nguy hiểm. Tiểu Bảo, bị kích động, gào khóc và chạy đến cửa phòng cấp cứu, không nghe thấy lời an ủi từ bất kỳ ai xung quanh. Mạc Kiến Chương tự trách vì sự cố xảy ra và Lục Đình Kiêu phải đối diện với tình huống thương tâm khi con trai thúc giục tìm mẹ. Cảnh tượng đầy cảm xúc này vẽ nên nổi đau và sự lo lắng của cả gia đình trong giây phút nguy hiểm.
Lục Đình KiêuLục Cảnh LễNhan Như ÝLục Sùng SơnNinh TịchTiểu Bảo