Một tiếng sau, Trang Vinh Quang đã thua sạch tất cả số thẻ bạc mà mình đã thắng được. Gã đeo dây chuyền vàng cười lớn, gạt tất cả số thẻ bạc về phía mình và nói: "Nhóc à, chú vẫn còn non lắm!"
"Thêm một ván nữa!" Trang Vinh Quang nhíu mày, vỗ mạnh xuống bàn.
"Chơi gì nữa! Thua đến nổi chẳng còn cái quần nào! Cứ về mà tìm mẹ bú sữa đi!" Gã vừa dứt lời, cả sòng bạc liền cười ầm lên.
Lúc này, Trang Vinh Quang thật sự không còn gì trong tay, quần áo cậu đều là hàng hiệu và giờ đều đã bị cởi ra làm sợi cọc. Ngay cả chiếc ví da mà chị cậu tặng vào sinh nhật cũng đã thua mất. Cậu đến đây dự định kiếm ít tiền phụ phí, nhưng không ngờ lại thua sạch như vậy. Dù cậu đã từng thắng rất nhiều tiền nhưng giờ lại thấy mình trắng tay, không thể nào chấp nhận được: "Anh đứng lại! Đánh thêm ván nữa với tôi! Nếu thua, tôi sẽ viết giấy nợ cho anh!"
Gã đeo vòng vàng cười lớn: "Ha ha ha ha... cậu em à, ông không thích cái trò viết giấy nợ đâu! Ông chỉ thích tiền mặt thôi!"
"Cái quái gì! Tôi có cần cái số tiền đó không! Chơi nữa đi! Nếu thua, tôi sẽ nhờ người mang tiền đến cho anh ngay!" Trang Vinh Quang quát.
"Chậc... Có vẻ như nếu không chơi ván này, cậu vẫn không chịu chấp nhận thực tế. Đành phải làm người tốt chơi thêm một ván nữa với cậu vậy!"
Một lát sau...
Trang Vinh Quang ngồi ngẩn ra trên ghế: "Không thể nào... không thể nào! Chơi lại đi!"
Gã kia lúc nghe vậy thì hung tợn nói: "Chơi được, nhưng trước hết cậu phải trả tôi năm trăm vạn mà cậu nợ tôi!"
"Tôi... Về sau tôi sẽ trả hết cho anh một lượt!" Nghe con số năm trăm vạn, mặt Trang Vinh Quang tái đi.
"Đệt! Thằng nhóc, mày đang đùa với tao à! Mày đã nợ năm ván rồi! Còn nợ nữa? Mày nghĩ tao là ai? Dám giở trò này với tao á? Mau bảo người mang tiền đến đây cho tao! Nếu không..."
Trang Vinh Quang vốn định phản bác, thì ngay lập tức đám đồng bọn của gã đeo dây chuyền đã vây quanh. Ai cũng như mấy gã du côn, vẻ mặt hung dữ.
Lưng Trang Vinh Quang ướt đẫm mồ hôi, cậu vội kéo hai người bạn bên cạnh lại: "Các cậu có mang tiền theo không?"
"Bọn tao còn gì nữa, giờ có bao nhiêu cũng đã đưa hết cho mày rồi!"
"Đúng đấy, cả đồng hồ của tao cũng đặt vào đấy rồi!"
"Đệt! Giờ làm sao đây, tại mấy cậu kéo tao tới đây chơi!" Trang Vinh Quang đã phát điên lên.
"Quang à, mày nói gì vậy, không phải vì thấy mày thiếu tiền nên bọn tao mới tốt bụng đưa mày đến đây sao? Đánh bạc thì có thắng có thua, vận may không phải thứ mà chúng ta có thể kiểm soát!"
"Bớt nói nhảm đi, mặc kệ các cậu nghĩ cách gì, nhanh chóng gom tiền cho tao!"
"Đến năm trăm vạn đấy, bọn tao biết xoay ở đâu ra cho mày được!"
...
"Mấy đứa bàn bạc xong chưa? Không gom được tiền thì để lại một cái tay cho tao!" Gã đeo vòng quát.
Mặt Trang Vinh Quang tức thì trắng bệch: "Gấp cái gì, không phải tôi đang cố gắng đây à?"
Cậu cẩn thận đánh giá mấy người này, ngoài gã đeo vòng vàng còn một tên tóc vàng nữa, có ánh mắt rất hung ác. Mấy tên còn lại thì đều có hình xăm lớn xấu xí, thậm chí có cả sẹo, nói năng rất thô lỗ, vừa nhìn đã biết là dân giang hồ.
Trong sòng bạc, Trang Vinh Quang thua sạch số tiền đã thắng và giờ đối diện với gã đeo dây chuyền vàng hung tợn. Mặc dù thất bại, cậu vẫn cố gắng thuyết phục để chơi thêm ván nhưng phải đối mặt với nợ nần chồng chất. Cậu không còn tiền và sự hỗ trợ từ bạn bè cũng không đủ để thoát khỏi tình huống khốn cùng. Gã đeo dây chuyền yêu cầu Trang Vinh Quang trả nợ hoặc sẽ phải đối diện với hậu quả nghiêm trọng, làm cho cậu cảm thấy hoảng loạn và tuyệt vọng.
Trong chương truyện, Lục Đình Kiêu cảm thấy khó khăn trong việc giải thích tình cảm của mình và Tiểu Bảo về Ninh Tịch. Cuộc gọi của Ninh Tịch khiến bầu không khí giữa hai cha con bớt căng thẳng. Song song đó, Trang Vinh Quang tham gia một ván bài tại sòng bạc và may mắn thắng lớn. Tuy nhiên, với những cám dỗ xung quanh, bản thân cậu phải đối diện với những rủi ro tiềm ẩn. Câu chuyện khám phá mối quan hệ gia đình và khía cạnh mạo hiểm trong cuộc sống của giới trẻ.