Tóm lại, vừa nhìn là đã thấy đây là loại người không dễ chọc vào!

Lúc này, hai người bạn của Trang Vinh Quang liếc nhìn nhau, sau đó một người nói: "Quang ơi, thế này đi, tao và Cường ra ngoài gom tiền cho mày trước. Nếu cứ ở đây mà chửi nhau mãi thì không có cách giải quyết nào đâu!"

"Đúng rồi, đúng rồi! Bọn tao sẽ nhanh chóng gom tiền mang tới cho mày!"

"Các mày nhanh lên nhé!"

"Rồi rồi, chúng tao đi đây..." Hai người kia chạy như bay ra ngoài.

Ít phút sau, Trang Vinh Quang bị đưa tới một kho hàng bỏ hoang không xa nơi đó. Khi nhóm kia đẩy cậu ta vào, họ không thèm để ý tới cậu nữa, mà tụ tập ở một góc để vừa uống rượu vừa đánh bạc. Chỗ này chỉ có một lối ra duy nhất, nên Trang Vinh Quang hoàn toàn không có cơ hội để chạy trốn.

Nơi đây không chỉ âm u mà còn khá hẻo lánh, e rằng nếu có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai biết đến...

Nghĩ đến đây, sống lưng Trang Vinh Quang lạnh toát. Bình thường, nếu bị ép như thế này, cậu ta sẽ gọi người trong gia đình đến, nhưng chuyện này lớn như vậy, nếu để họ biết thì cậu ta xong đời! Thế nên, cậu chỉ có thể đặt niềm hy vọng vào hai người bạn kia.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, hai người họ vẫn im hơi lặng tiếng, mãi không có cuộc gọi nào...

"Này, thằng nhóc! Sao bạn mày chưa đến? Chắc không phải bỏ chạy mất rồi chứ?" Một tên đeo vòng vàng đá chân Trang Vinh Quang hỏi.

"Không thể nào! Để tôi gọi điện cho bọn nó! Biết đâu chúng đang trên đường tới rồi!" Trang Vinh Quang cuống cuồng gọi điện.

Hệ quả là đầu máy bên kia đổ chuông mười mấy lần mà không có ai nhấc máy. Sau khi kết nối tự động ngắt, Trang Vinh Quang lại gọi lần nữa, nhưng lần này thì điện thoại đã tắt hẳn.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, Trang Vinh Quang run rẩy gọi cho thằng bạn còn lại, nhưng kết quả cũng tắt máy!

"Chết tiệt!" Trang Vinh Quang suýt chút nữa đập cả điện thoại.

Thường ngày đi chơi với nhau, lần nào không phải cậu trả tiền đâu, ngay cả khi đi gái cũng là cậu bỏ tiền và cho hai thằng kia mượn xe, giờ đến lúc gặp chuyện thì lại mất tích!

"Chúng thật sự bỏ chạy rồi à?"

"Đừng có mà đùa! Chúng mày muốn dìm tao đúng không?"

Thấy tình hình như vậy, nhóm người kia đều nổi giận.

"Đợi đã! Chờ một chút! Chắc chắn bọn họ sẽ tới ngay, chúng chắc đang lo tiền thôi, năm trăm triệu không phải số nhỏ đâu, cũng cần chút thời gian chứ!" Trang Vinh Quang cuống lên.

Nhưng lần này, bọn chúng đã mất hết kiên nhẫn: "Kệ mẹ mày! Tao thấy thằng nhóc nhà mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không! Chặt tay nó cho tao!"

"Các người dám à? Các người có biết tôi là ai không! Ba tôi là Trang Liêu Nguyên đấy..." Trong lúc hoảng sợ cực độ, Trang Vinh Quang đã vô tình bật ra.

Mấy tên kia vừa nghe thấy thế liền không hề tỏ ra hoảng sợ, ngược lại còn cười lớn: "Ha ha ha ha ha... Trang Liêu Nguyên là ba mày! Vậy Trang Tông Nhân còn là ông nội tao! Một thằng vô dụng như mày mà là con trai của Trang Liêu Nguyên á? Tao nhổ vào!"

"Các... các người!" Trang Vinh Quang tức giận đỏ mặt.

"Chặt tay nó cho tao!" Tên đeo vòng vàng ra lệnh, một tên tóc vàng liền cầm một cái dao phay sắc lẻm tiến tới, trong khi một người khác đang đè tay Trang Vinh Quang xuống.

Những tên côn đồ này! Chúng thật sự muốn chặt tay cậu sao?

Trang Vinh Quang đã từng sống một cuộc đời bừa bãi, gây nhiều phiền phức ở Đế Đô này, nhưng nhờ có gia đình họ Trang mà không ai dám làm gì cậu ta, đây là lần đầu tiên có người dám làm tổn thương cậu.

Tóm tắt chương này:

Trong một tình huống căng thẳng, Trang Vinh Quang bị bạn bè phản bội và bị nhóm côn đồ bắt giữ. Khi không nhận được sự giúp đỡ từ hai người bạn của mình, cậu rơi vào tình thế nguy hiểm. Nhóm côn đồ đe dọa sẽ chặt tay cậu nếu không có tiền, và mặc dù cậu cố gắng kêu cứu về thân phận gia đình nhưng họ cười nhạo. Trang Vinh Quang cảm thấy tuyệt vọng và lo sợ cho sự an toàn của bản thân khi thời gian trôi qua mà không có sự cứu giúp.

Tóm tắt chương trước:

Trong sòng bạc, Trang Vinh Quang thua sạch số tiền đã thắng và giờ đối diện với gã đeo dây chuyền vàng hung tợn. Mặc dù thất bại, cậu vẫn cố gắng thuyết phục để chơi thêm ván nhưng phải đối mặt với nợ nần chồng chất. Cậu không còn tiền và sự hỗ trợ từ bạn bè cũng không đủ để thoát khỏi tình huống khốn cùng. Gã đeo dây chuyền yêu cầu Trang Vinh Quang trả nợ hoặc sẽ phải đối diện với hậu quả nghiêm trọng, làm cho cậu cảm thấy hoảng loạn và tuyệt vọng.