"Ah, mưa rồi!!!" Một tiếng kêu kinh ngạc từ đám đông vang lên. Những chiếc đèn lồng làm bằng giấy không chịu nổi, nhanh chóng bị mưa dội làm tắt ngóm. Ninh Tịch đang chuẩn bị hôn thì bị sự cố này làm gián đoạn, cô theo bản năng đưa tay lên che đầu: "Sao lại tự dưng mưa nhỉ? Ôi, đau quá! Mưa đá à?"

Cô vừa căng thẳng đến mức chưa kịp hôn thì đột nhiên mọi thứ dừng lại, khiến cho Giang Mục Dã suýt chút nữa thì xỉu tại chỗ: "Trời ơi, không phải vừa mới nói đây là mùa khô sao? Tự dưng lại có mưa đá như thế này?"

Lục Cảnh Lễ ngồi trong xe, thần sắc đờ đẫn. Mưa? Tại sao lại mưa vào lúc này? Nghe tiếng đập trên mui xe, có vẻ như còn là mưa đá nữa chứ…

Vừa lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lục Cảnh Lễ, khóe miệng khẽ co rúm khi nhìn ông anh ngồi bất động như tảng đá, nét mặt điềm tĩnh, thật đúng là "sa mạc cmn lời": "Ngay cả mưa nhân tạo anh cũng mời đến được sao… anh muốn nghịch thiên à? Nhưng mà có vẻ anh hơi mạnh tay rồi, mưa đá thật kìa!"

Thấy cảnh quay bị dừng lại giữa chừng, áp suất thấp bao quanh Lục Đình Kiêu mới dần dần biến mất, anh mở miệng lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

"Vâng, thưa Đại thiếu gia." Tài xế bật máy, lặng lẽ rời đi trong màn đêm.

Quách Khải Thắng cũng không ngờ sẽ có tình huống như vậy xảy ra, ngồi tiếc nuối, nghĩ rằng nếu cảnh lúc nãy quay tiếp thì chắc chắn sẽ rất hoàn mỹ. "Ài, thôi, có gian nan thì mới có thành công! Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi! Nhưng mọi người đừng vội về, hãy đi liên hoan một bữa! Lần trước không đãi được Mục Dã, hôm nay nhất định phải bù đắp!" Quách Khải Thắng nói lớn với mọi người.

Gần đây đoàn làm phim gặp nhiều khó khăn, giờ tổ chức liên hoan để kết nối mọi người gần lại với nhau. Dù đang bực bội vì thời tiết thay đổi bất ngờ, nhưng nhân viên đoàn làm phim ngay lập tức vui vẻ, cùng nhau hoan hô.

Giang Mục Dã thì không có tâm trạng để vui, chỉ đáp một tiếng ậm ừ, rõ ràng là chưa hài lòng. Ninh Tịch ném cho anh một cái khăn mặt: "Sao mặt mày lại như vậy? Thất vọng vì không được tôi hôn à?"

"Thúi lắm, đó là tôi không thích phải diễn lại với bà lần nữa thì có!" Giang Mục Dã lườm cô, sau đó lên giọng cảnh cáo: "Tối nay bà không có chuyện gì chứ?"

"Không có! Tôi sao có chuyện gì!" Ninh Tịch vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Lục Đình Kiêu thông báo một tiếng.

Giang Mục Dã lén nhìn xem cô đang nhắn gì, sau đó nhận ra có điều gì không ổn: "Ninh Tiểu Tịch, sao bà đổi tên Wechat?"

Từ "E の Ji Moshikongshikong" chuyển thành "Đường Tiểu Tịch". "À, là vì Lục Đình Kiêu."

Con ngươi của Giang Mục Dã bỗng thu lại: "Lục Đình Kiêu bảo bà đổi? Bà thật sự đổi theo anh ta hả? Cái tên bà dùng bao nhiêu năm, tôi kêu chê thì bà vẫn không đổi, mà giờ anh ta bảo đổi thì bà liền đổi luôn?!"

Ninh Tịch lườm Giang Mục Dã: "Đừng có kích động vớ vẩn thế chứ! Anh ta đâu có bảo tôi đổi."

"Vậy tại sao bà đổi?"

"Bởi vì anh ấy nói tên đó không tệ, muốn tôi tìm cho anh ấy một tên tương tự!"

Giang Mục Dã: "…." Thật không thể tin! Kỹ năng tán gái của cậu này cũng ghê gớm quá! Chiêu này cũng nghĩ ra được à?

Ninh Tịch thở dài: "Ông nghĩ xem, một người đàn ông thô kệch như tôi mà dùng tên dở hơi này có thích hợp không. Còn anh ta, một Tổng giám đốc lớn mà bị tôi ảnh hưởng đổi tên Wechat thành tiếng sao hỏa thì tôi thực sự là nghiệp chướng nặng nề? Thế nên, tôi phải thuyết phục anh ta, tiếng sao hỏa giờ đã lỗi thời rồi, để chứng minh cho điều đó, tôi cũng tự đổi tên luôn!"

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả một buổi quay phim bị gián đoạn bởi cơn mưa đá bất ngờ, khiến nhân vật Ninh Tịch chưa kịp hôn Giang Mục Dã. Mặc dù mọi người thất vọng, Quách Khải Thắng đã quyết định tổ chức liên hoan như một cách gắn kết đội ngũ. Trong khi đó, Ninh Tịch đổi tên WeChat của mình theo ý của Lục Đình Kiêu, khiến Giang Mục Dã cảm thấy không hài lòng và đặt ra câu hỏi về sự thay đổi này. Sự nhầm lẫn và cảm xúc mâu thuẫn giữa các nhân vật tạo ra một không khí đầy căng thẳng nhưng cũng không kém phần hài hước.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mở đầu với khung cảnh náo nhiệt ở Trường An, nơi Mạnh Trường Ca và Tôn Hoán Khanh tay nắm tay dạo chơi. Dù ban đầu Tôn Hoán Khanh e ngại, nhưng sự nhiệt tình của Mạnh Trường Ca đã lôi cuốn cậu. Tuy nhiên, do lo lắng cho sự an toàn của nàng giữa nạn hái hoa tặc, Tôn Hoán Khanh cảm thấy bất an khi nàng rời xa. Cuối cùng, sau một thời gian tìm kiếm, cả hai cũng gặp lại và có nụ hôn đầu đầy cảm xúc, trong khi Lục Cảnh Lễ đứng bên cạnh lo lắng trước tình huống này.

Từ khoá chương 117:

mưamưa đáhônWeChatliên hoan