Ninh Tịch thấy đám người kia chặn cửa ra vào, tìm mãi mà không có cơ hội để rút lui, đành phải chọn một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, chờ đợi lúc tên kia rời đi. Cô biết rất rõ tên này, chắc chắn hắn sẽ không ở lại lâu. Thế nhưng, không biết có phải hắn cố ý gây khó dễ cho cô hay không mà mãi vẫn chưa bỏ đi...
"Vân tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, thật khiến người ta khâm phục! Không biết ngành chính của Vân tổng ở nước ngoài là gì?" Có người trong đám đông ngạc nhiên hỏi, thấy tài sản khổng lồ của hắn thì không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Vân Thâm nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, không vội vã trả lời: "Buôn vũ khí."
Lời vừa nói ra, cả hội trường lập tức lặng thinh, chỉ nghe thấy tiếng ho khan lan ra: "Ha ha ha ha... Vân tổng đúng là hóm hỉnh!"
"Đúng vậy! Vân tổng thật biết đùa!"
...
"Không biết Vân tổng đã có bạn gái hay chưa?" Câu hỏi này hiển nhiên khiến cho những ông chủ có con gái ngồi xung quanh chú ý.
Vân Thâm liếc mắt về một hướng nào đó, vẻ buồn bã nói: "Vốn từng có, nhưng lại bị người ta đá rồi."
"Khụ... Khụ khụ khụ... Vân tổng lại nói đùa nữa rồi! Ai mà lại đá cậu được chứ!"
"Đúng vậy đấy! Chắc chắn là cô gái kia mắt bị mù rồi."
Ninh Tịch đang ngồi cách đó không xa nghe mà không kìm được cảm giác mệt mỏi: "…"
"Lần này Vân tổng về nước đầu tư, góp phần xây dựng phát triển đất nước, thật sự là một nghĩa cử cao đẹp, không biết ngài có hứng thú với lĩnh vực nào không?" Một người trong đám đông hỏi.
Vân Thâm đáp: "Tùy tâm trạng."
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn nhau: "..."
Trời ơi! Có thể đừng nói đùa nữa không?
Được rồi, có tiền có lý, ngài nói gì thì chính là như thế!
...
Nhìn Vân Thâm phát biểu những câu tẻ nhạt, nhưng đám người kia vẫn tiếp tục duy trì bầu không khí ngượng ngùng, Ninh Tịch không thể không thán phục sự kiên nhẫn của họ.
Ở một góc, cô chỉ muốn giảm thiểu sự chú ý, nhưng không lâu sau đã gặp rắc rối… Một mùi rượu nồng nặc đột ngột xộc vào, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, say khướt, ôm bụng bia lảo đảo đến trước mặt cô: "Cô… Cô chính là Ninh Tịch?"
"Ông có điều gì muốn chỉ bảo?" Ninh Tịch nhíu mày hỏi.
"Bao… bao nhiêu tiền..." Ông ta lớn giọng hỏi.
"Cái gì?" Ninh Tịch nheo mắt lại.
"Tôi hỏi cô! Bao nhiêu tiền một đêm!" Giọng ông ta thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.
Âm thanh của ông ta hơi lớn, thu hút sự chú ý của một vài người đang vây quanh Vân Thâm.
"Vị tiên sinh này, ông say rồi." Ninh Tịch không muốn bị chú ý, vì vậy chỉ đành kiên nhẫn đuổi ông ta đi.
"Đừng nói nhảm, tôi hỏi cô bao nhiêu tiền! Ha ha, ai cũng bảo cô kiêu ngạo, tôi chỉ muốn xem ngủ với cô có gì khó khăn…" Câu nói của ông ta càng lúc càng khó nghe.
Một quản lý phát hiện ra sự việc nên vội vàng đến can thiệp, nhưng có vẻ như ông ta đã uống quá nhiều, không nghe ai khuyên nhủ. Những người có mặt đều là khách quý, nên quản lý khách sạn không dám đắc tội, khiến tình hình trở nên bế tắc.
Trong một buổi tiệc, Ninh Tịch bị chặn lại bởi Vân Thâm, một người đàn ông quyền lực với lời nói hài hước. Mặc dù Ninh Tịch cố gắng tránh xa sự chú ý, nhưng cô lại gặp rắc rối khi một người đàn ông say rượu tiếp cận, hỏi về giá cả một đêm. Sự việc trở nên căng thẳng khi quản lý khách sạn cố gắng can thiệp nhưng không thể, nhằm bảo vệ danh tiếng của sự kiện. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, nhất là với sự hiện diện của Vân Thâm.
Chương truyện mô tả sự xuất hiện bất ngờ của Vân Thâm, CEO nổi tiếng của tập đoàn Ức Lam, tại một bữa tiệc dành cho giới doanh nhân. Với mái tóc bạch kim và khí chất đặc biệt, anh ngay lập tức thu hút ánh nhìn và sự chú ý của đám đông. Mọi người bàn tán sôi nổi về thân phận của anh, và sự hiện diện của Vân Thâm đã tạo ra một cơ hội vàng cho các doanh nhân tại bữa tiệc để kết giao, đầu tư. Trong khi các nhân vật khác hăm hở muốn làm quen, Ninh Tịch lại cảm thấy bối rối trước sự xuất hiện của người cũ, Vân Thâm.