Lão già bụng bự chỉ thẳng vào quầy bar đầy rượu đế đã được rót sẵn, giọng điệu cao ngạo nói: "Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao! Ta có nhiều tiền lắm! Chỉ cần cô uống hết số rượu này, ta sẽ đầu tư ngay cho cô 50 triệu để đóng phim!"

Mặc dù tiếng ồn ào ở đây quá lớn nhưng điều đó vẫn khiến mọi người đều chú ý, kể cả người đang được chỉ đến.

Gân xanh trên trán Ninh Tịch nổi lên, cô thầm nghĩ: "Trời ơi! Mình đã mắc phải nghiệp gì thế này! Gặp tên này là không có chuyện gì tốt đẹp cả…"

"Woa! 50 triệu kìa!"

"Các cô gái trong ngành giải trí chỉ cần uống chút rượu, ngủ với người ta là đã kiếm được món hời như thế rồi, quả thật là một mảnh đất màu mỡ!"

"Nhưng cô bé kia có Ninh Thu Đồng làm chỗ dựa đấy!"

"Tôi thấy động cơ của Ninh Thu Đồng với cô ta cũng không trong sáng cho lắm… Dù gì cũng chỉ là một đứa con nuôi thôi, con gái nuôi ấy có tác dụng gì chứ, ai mà không biết?"

Ninh Tuyết Lạc đứng cách đó không xa theo dõi cảnh tượng này, nghe được vài câu bàn tán mà không thể nào kìm được vẻ đắc chí, có chút trào phúng. "Ninh Diệu Hoa, ông xem cô con gái tuyệt vời của ông kìa, tôi đã nói ông hãy tìm cách đưa nó đi rồi mà ông thì không nghe!" Trang Linh Ngọc với vẻ mặt u ám lên tiếng.

Kể cả là con gái nuôi thì cũng đã đủ mất mặt rồi, nếu người ta biết đó là con gái ruột thì…

Ninh Diệu Hoa cũng không dễ chịu gì, chỉ có thể gắt gỏng: "Bà mắng tôi làm gì, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Sao tôi có thể đề phòng cơ chứ!"

Ứng Phương Lâm đứng bên cạnh lên tiếng “an ủi”: "Chú dì, hai người đừng nóng giận như vậy, càng làm khổ chính mình. Dù sao thì Ninh Tịch cũng làm trong giới giải trí, lại xinh đẹp nữa, chuyện này khó tránh khỏi mà!"

Kim Huyên Huyên lập tức chen vào: "Cái gì chứ, chẳng phải Tuyết Lạc cũng làm nghề này sao? Không có lửa làm sao có khói! Chẳng phải là vì cô ta không biết chừng mực nên mới vào cảnh này sao!"

Mọi người xung quanh đều bàn tán, khiến cho khuôn mặt của Trang Linh NgọcNinh Diệu Hoa càng trở nên khó coi hơn, nhưng cả hai cũng không có ý định ra tay giúp đỡ cho Ninh Tịch. Dù sao Ninh Tịch cũng là do Ninh Thu Đồng dẫn về, không liên quan gì đến họ cả, tránh xa phiền phức là tốt nhất.

Ninh Diệu HoaTrang Linh Ngọc nhìn nhau, cùng thống nhất không quan tâm đến chuyện này.

Không xa đó, lão già mê rượu vẫn không tha: "Uống đi! Sao? Chẳng nhẽ cô còn ngại ít à? Chỉ là một cô gái thôi mà! Lại còn tưởng mình là tiểu thư, danh giá lắm sao?"

Xung quanh vang lên những lời thì thầm bàn tán…

"Mọi người nghĩ cô gái này có uống không?"

"Nhiều rượu như thế, uống để chết à…"

"Nhưng đây là 50 triệu đó! Ai mà không động lòng chứ? Dù có chết cũng phải uống thôi! Cái sĩ diện làm gì?"

Dù sao thì cũng đã bị phát hiện rồi, Ninh Tịch không có ý định tỏ ra đáng thương, cô cười lạnh lùng: "Thú vị ghê, tôi cũng rất thích xem người khác uống rượu. Vị tiên sinh này, nếu ông có thể uống hết toàn bộ rượu trên quầy này, tôi sẽ đưa cho ông 1 triệu, thế nào?"

Vừa dứt lời, không gian bỗng trở nên yên tĩnh rồi lại bùng nổ những tiếng xì xào…

"Hừ! Cô gái này thật gan dạ! 1 triệu à! Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiền!"

"Chả liên quan gì cả, dù sao thì Tiền Tài Tuấn cũng sẽ không uống đâu!"

"Đột nhiên tôi có chút cảm tình với cô gái này, đúng là dũng cảm!"

"Ha ha ha... Thực sự ghét những kẻ mượn rượu để hiếp đáp người khác như thế này, nếu muốn tìm gái chơi thì cũng không cần phải làm xấu mặt con gái nhà người ta trước mặt nhiều người như vậy!"

Cách đó không xa, ánh sáng trong đôi mắt của Vân Thâm lóe lên, hắn bật ra một tiếng cười khẽ.

Tóm tắt:

Trong một quán bar, lão già có ý định mời Ninh Tịch uống rượu với đề nghị đầu tư 50 triệu cho cô đóng phim. Dù bầu không khí ồn ào, cô vẫn thu hút sự chú ý với sự tự tin của mình. Dù áp lực từ những lời bàn tán xung quanh, Ninh Tịch không tỏ ra yếu đuối. Cô thách lão già uống hết rượu và hứa sẽ thưởng 1 triệu nếu ông ta làm được. Điều này khiến mọi người cảm thấy thú vị và không ngừng xì xào bàn tán về sự gan dạ của cô.