"Tiểu Nặc! Thật là em rồi!" Ninh Tịch thấy Đường Nạc trong bộ dạng chật vật thì không suy nghĩ nhiều, lập tức cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cậu: "Nhanh lên xe rồi hãy nói!"

Ninh Tịch nhận lấy túi đồ của Đường Nạc, bỏ vào cốp xe rồi vội vàng thúc giục cậu lên xe. Đường Nạc vẫn đứng cứng nhắc bên cửa xe sang trọng: "Em... người em bẩn..."

"Em nói gì vậy! Dầm mưa suốt thế mà không biết à?" Ninh Tịch giận dữ đẩy cậu vào trong xe.

Chiếc BMW chở cô cùng Đường Nạc rời đi, để lại ông chủ quán vỉa hè đứng ngây ra phía sau. Hình như ông ta vừa thấy một cô gái xinh đẹp giàu có chở theo một cậu bé nghèo khó?

Cô gái trông giống như một diễn viên nổi tiếng...

Trong xe, Ninh Tịch bật hệ thống sưởi, ném cho Đường Nạc một cái khăn lông, mặt không vui trách: "Nhanh lau khô đi! Em sao lại như thế này? Em không biết sức khỏe mình không tốt à? Trời mưa mà không biết kiếm chỗ trú sao? Sao tự dưng lại tới đây mà không nói cho chị một câu nào? Số điện thoại và địa chỉ của chị em đều có mà..."

Nghe tiếng hỏi han không ngừng bên tai, Đường Nạc không kìm nén được nữa mà rơi nước mắt.

Nhìn thấy vậy, Ninh Tịch lập tức hoảng hốt: "Sao lại khóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt em! Nói cho chị biết đi!"

Đường Nạc lắc đầu rồi vội vàng lau nước mắt, cậu bẽn lẽn trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là lâu rồi mới gặp chị em vui quá nên muốn khóc thôi!"

Nửa tiếng sau, Ninh Tịch đưa Đường Nạc về đến biệt thự. Nhìn ngôi nhà xa hoa trước mắt, Đường Nạc không dấu nổi sự ngạc nhiên: "Chị, chị thật là lợi hại, hóa ra chị nói thật về việc chuyển đến một ngôi nhà lớn..."

"Chị còn có thể lừa em sao? Bây giờ chị của em nổi tiếng lắm đấy! Em không xem tivi à? Thôi được rồi, lát nữa sẽ nói chuyện, em mau đi tắm nước nóng đi!" Ninh Tịch tìm một bộ đồ nam của mình đưa cho Đường Nạc, vừa đẩy cậu vào nhà tắm vừa chỉ dẫn cặn kẽ cách sử dụng.

Khi Đường Nạc vào tắm, Ninh Tịch ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhớ lại hình ảnh chật vật của Đường Nạc trước đó, ánh mắt cô dần trở nên u ám. Từ nhỏ, mối quan hệ của hai chị em rất tốt. Dù cho trước đây cô có yếu đuối, nhưng chỉ cần có ai bắt nạt Đường Nạc, cô chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu. Bây giờ thấy em trai bị bắt nạt như vậy, cô không thể kiềm chế được cảm xúc...

Cho đến khi tiếng bước chân gần lại, Ninh Tịch mới rời khỏi những suy nghĩ đen tối. Cô kéo Đường Nạc ngồi bên cạnh và nghiêm túc hỏi: "Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không... không có chuyện gì cả... chỉ là... có kỳ nghỉ nên em tới Đế Đô chơi thôi... không muốn làm phiền chị nên mới không nói..." Đường Nạc trả lời, giọng có chút run rẩy.

Dù đã sống cùng nhau mười tám năm, chỉ cần liếc mắt, Ninh Tịch đã nhận ra Đường Nạc đang nói dối: "Có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không?"

Cậu thiếu niên lập tức căng thẳng: "Không có! Ở nhà vẫn bình thường, không có chuyện gì hết!"

Thấy em trai vẫn quyết không nói ra, Ninh Tịch dùng cách đe dọa: "Nếu em coi chị như người ngoài không thể chia sẻ thì cũng được, chị không ép em nữa."

Nghe Ninh Tịch nói vậy, Đường Nạc lo lắng đến mức mắt đỏ hoe: "Chị, em không có!!! Em... em chỉ sợ làm chị lo lắng thêm thôi..."

Tóm tắt chương này:

Trong một buổi mưa, Ninh Tịch tình cờ gặp lại Đường Nạc trong trạng thái tả tơi. Cô lập tức đưa cậu lên xe, lo lắng về sức khỏe của em trai. Khi trở về nhà, Ninh Tịch phát hiện Đường Nạc đang giấu giếm điều gì và cảm thấy đau lòng khi thấy em trai khóc. Mối quan hệ chị em của họ rất khăng khít, nhưng Đường Nạc không muốn làm phiền chị nên đã không thông báo việc đến thăm. Câu chuyện thể hiện sự chăm sóc và lo lắng của Ninh Tịch dành cho em trai, cùng với những vấn đề Đường Nạc đang phải đối mặt.

Tóm tắt chương trước:

Trong một ngày bình thường, Ninh Tuyết Lạc bất ngờ nhận được tin có em trai Đường Nặc đến thăm. Tuy nhiên, cô tỏ ra khó chịu và ra lệnh cho người giúp việc đuổi Đường Nặc đi. Đường Nặc, trong trạng thái buồn bã vì sự phản ứng của chị, đã lang thang dưới mưa tìm nơi trú ẩn và tình cờ gặp lại Ninh Tịch, gây nên những cảm xúc mạnh mẽ trong lòng cậu. Cuộc hội ngộ này mang lại hy vọng và những ký ức ngọt ngào cho cả hai nhân vật.