Sắc mặt Ninh Tịch lập tức thay đổi: "Ý của em là trong nhà đã xảy ra chuyện gì thật sao?"

Đường Nặc thấy không thể giấu diếm nữa, siết chặt nắm tay và thở dài, cậu không muốn nói nhưng lại sợ Ninh Tịch cảm thấy mình coi cô là người ngoài, nên đành phải kể hết mọi chuyện: "Nhà... thực sự có một số chuyện... Chị cũng biết cha chúng ta rất dễ mềm lòng! Trước đây, cha đã cho một người phụ việc ở công trường vay một số tiền lớn... và giờ... giờ không thể lấy lại được..."

"Cho vay bao nhiêu?" Ninh Tịch nhìn cậu, nhíu mày hỏi.

"Khoảng... toàn bộ tiền tiết kiệm... cả số tiền chị gửi về trước đó cũng đã cho vay hết... tổng cộng khoảng 600 nghìn... Mọi người định dùng số đó để mua một căn nhà ở trấn trên... nhưng giờ thì không đủ tiền đóng học phí cho em nữa... Gần đây bà nội bị bệnh... mà tiền thuốc men cũng phải đi vay..." Đường Nặc nói đến đây thì giọng càng lúc càng nhỏ.

Ninh Tịch lặng im một lúc rồi hỏi: "Em đã tìm Ninh Tuyết Lạc đúng không?"

Đường Nặc nghe vậy thì lập tức lo lắng giải thích: "Bởi vì thực sự em không còn cách nào khác... nếu không em chắc chắn sẽ không tìm đến chị ta... mà kết quả... quả thật là em không nên tìm..."

Dù Đường Nặc không nói, nhưng Ninh Tịch cũng đã hiểu rõ những việc xảy ra sau khi cậu tìm đến Ninh Tuyết Lạc. Câu "sao không tìm chị" đã gần như thoát ra khỏi miệng nhưng rồi Ninh Tịch lại nuốt lại, chỉ thở dài một tiếng và nói: "Được rồi, chị đã hiểu hết mọi chuyện rồi! Em đi đường cả ngày, chắc giờ cũng mệt mỏi, tối nay hãy ngủ ở chỗ chị cho khỏe lại! Ngày mai chị sẽ đưa em về nhà."

Đường Nặc ngẩng phắt đầu lên: "Chị..."

Ninh Tịch lập tức cắt ngang: "Nếu đã coi chị là chị thì đừng nói linh tinh nữa, đi ngủ đi! Chuyện em tìm Ninh Tuyết Lạc mà không tìm chị đã khiến chị tức giận rồi!"

Ninh Tịch đã nói như vậy thì Đường Nặc không thể từ chối nữa. Cậu mang tâm trạng thấp thỏm, ngoan ngoãn đi ngủ.

Thực ra, trong lòng Đường Nặc vẫn luôn hy vọng Ninh Tịch có thể quay về nhà. Nhưng năm đó, mẹ đã nói những lời làm tổn thương chị, nên dù có muốn đến đâu cậu cũng không dám bày tỏ mong ước đó. Thậm chí, khi trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu cảm thấy không còn mặt mũi nào để làm phiền chị.

Nhưng giờ đây, cuối cùng cậu lại làm phiền đến chị...

Đêm khuya.

Hôm nay vẫn là một đêm mất ngủ.

Ninh Tịch nhẹ nhàng bước đến phòng của Đường Nặc, chỉnh lại chăn cho cậu, cô lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của em trai. Về đi thôi... về một lần cũng tốt... Có lẽ trở lại chốn cũ sẽ giúp cô có thêm sự tỉnh táo.

Rạng sáng ngày hôm sau, Ninh Tịch dẫn Đường Nặc về thành phố C, cô phải nhanh chóng giải quyết chuyện này để tối còn về gặp Lục Đình Kiêu. Để tránh sự chú ý của fan, Ninh Tịch đã thay đổi hình ảnh một chút, lần này cô hóa thành một cô gái nông thôn đáng yêu, chân chất.

Đường Nặc nhìn vào cô gái mặc quần hoa, tóc tết hai bên với đôi gò má ửng hồng trước mặt, gần như không kiềm được nước mắt. Một thời gian dài, cậu đã khao khát nhưng không dám tìm chị, vì sợ người chị trong ký ức sẽ không bao giờ quay trở lại.

May mà chị vẫn còn...

Ninh Tịch biết mấy đêm liền cô không ngủ ngon, nên không dám lái xe đường dài. Vì vậy, cô đã đặt vé xe khách để hai chị em cùng về. Đường Nặc không mảy may để ý đến chuyện đó, trái lại cậu còn cảm thấy rất vui và thoải mái.

Dọc đường, hai chị em đã trò chuyện rất nhiều, nhanh chóng khôi phục lại không khí thân mật như trước đây, như thể họ chưa từng cách xa nhau.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện xoay quanh cuộc trò chuyện giữa Ninh Tịch và em trai Đường Nặc, khi cậu tiết lộ những khó khăn tài chính trong gia đình và việc không thể tìm đến chị. Ninh Tịch cảm thấy lo lắng cho em và quyết định đưa cậu về nhà để giải quyết mọi chuyện. Đêm khuya, cô chăm sóc cho Đường Nặc khi cậu ngủ say, đồng thời hồi tưởng về quá khứ. Ngày hôm sau, hai chị em trở về thành phố C, bên nhau và khôi phục lại mối quan hệ thân thiết như xưa.

Tóm tắt chương trước:

Trong một buổi mưa, Ninh Tịch tình cờ gặp lại Đường Nạc trong trạng thái tả tơi. Cô lập tức đưa cậu lên xe, lo lắng về sức khỏe của em trai. Khi trở về nhà, Ninh Tịch phát hiện Đường Nạc đang giấu giếm điều gì và cảm thấy đau lòng khi thấy em trai khóc. Mối quan hệ chị em của họ rất khăng khít, nhưng Đường Nạc không muốn làm phiền chị nên đã không thông báo việc đến thăm. Câu chuyện thể hiện sự chăm sóc và lo lắng của Ninh Tịch dành cho em trai, cùng với những vấn đề Đường Nạc đang phải đối mặt.