Hồng Bân chưa kịp nói hết câu thì đã nhận một cái tát mạnh, khiến hắn nghiêng mặt sang một bên, phun ra một ngụm máu nhạt.

"Mẹ kiếp! Ai đó? Ai mà dám liều mạng như vậy?" Một số đồng bọn của Hồng Bân đồng loạt đảo mắt về phía cửa.

Họ nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh xắn đứng đó, trang phục vải thô, tóc tết hai bím, vóc dáng có vẻ gầy yếu nhưng gương mặt lại mang một vẻ lạnh lẽo khiến người ta phải rùng mình...

"Chị..." Đường Nặc chợt nhớ ra Ninh Tịch cũng có mặt ở đây, liền vội vàng chắn trước mặt cô.

Đường Thiện và Tôn Lan thấy Đường Nặc gọi “chị” thì cùng lúc quay ra nhìn về phía cửa.

"Tiểu Nặc, con vừa nói gì? Tuyết Lạc đến sao?"

"Tuyết Lạc?"

Nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái, ánh mắt họ lập tức trợn tròn.

Người đứng trước mặt không phải Tuyết Lạc...

Mà là...

Đường Tịch...

Tiểu Tịch!!!

Sao cô ấy lại là Tiểu Tịch? Không phải Tiểu Nặc đi tìm Tuyết Lạc sao?

Hồng Bân lau vết máu ở khóe miệng, sắc mặt hắn lúc này đã cực kỳ khó coi: "Mày là con gái của Đường Thiện? Gan dạ thật! Mày biết tao là ai không? Mày dám đánh tao à!"

Đám đồng bọn cũng dữ tợn nói: "Con nhãi con, mày muốn chết à?"

“Chết tiệt, anh Bân, hay chúng ta lôi cả hai đứa này đi luôn! Con bé trông cũng được đấy!”

“Đúng, nhìn da dẻ nó kìa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, tìm đâu ra đứa nào xinh như nó giữa làng trên xóm dưới. Không ngờ con gái của Đường Thiện lại xinh đẹp như vậy...”

Nghe thấy những lời thô thiển của nhóm đàn ông, mắt Đường Nặc cũng đỏ rực vì tức giận: "Nếu các người dám động vào một sợi tóc của chị tôi, thì tôi sẽ không ngần ngại đâu!"

Tôn Lan cũng không bận tâm tại sao Ninh Tịch lại xuất hiện ở đây, bà vội vàng kéo Đường Nặc lại: "Tiểu Nặc, con đừng gây rối..."

"Không cần nói nhiều với chúng, anh em, lên!"

Ninh Tịch liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt đã trở nên kém kiên nhẫn.

Năm phút sau.

Năm tên đàn ông cao to từng tỏ ra hung hãn lúc nãy giờ đã nằm la liệt trên nền đất.

Đường Thiện, Tôn Lan và Đường Nặc đứng ngây ra, không thể tin vào mắt mình...

Ninh Tịch dẫm chân lên cổ tay Hồng Bân, bất chấp những tiếng kêu la như heo bị thiến của hắn, cô vẫn nhã nhặn nhìn về phía Đường Nặc và nói: "Nếu không ra tay nặng một chút để bọn họ sợ thì e là sau này chị đi rồi, chúng lại đến gây rối với em."

"A... a... a... Đại ca, tha mạng! Tha mạng! Em không dám nữa! Em sẽ không dám làm phiền anh Đường nữa đâu!" Mồ hôi lạnh trên trán Hồng Bân rơi như mưa.

Chiêu thức của Ninh Tịch tuy nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại rất kỹ thuật. Bề ngoài không để lại dấu vết gì, nhưng lại có thể khiến đối thủ đau đớn đến mức sống không bằng chết. Thậm chí, sau vài tháng, cơ thể vẫn còn đau nhức nhưng không thể tìm ra nguyên nhân. Bình thường, cô không hay sử dụng những chiêu thức ác độc như vậy, nhưng hôm nay coi như là lần đầu.

"Chẳng lẽ chỉ cần không gây sự là xong sao?" Ninh Tịch lạnh lùng hỏi.

"Còn tiền, em sẽ trả ngay! Trả ngay!"

"Chỉ trả tiền thì có đủ không?"

"Còn lãi! Em sẽ trả cả lãi!"

Cuối cùng, nhóm người này phải thu gom được 700 nghìn đưa cho Đường Thiện, thì Ninh Tịch mới chịu thả bọn họ.

Bọn họ lập tức chạy biến đi không dấu vết, và trong căn nhà trống hoác đột nhiên xuất hiện 700 nghìn tiền mặt.

Tôn Lan đỡ Đường Thiện đang nằm dưới đất dậy, mở to mắt nhìn Ninh Tịch với vẻ không thể tin nổi...

Tóm tắt chương này:

Trong một cuộc xung đột căng thẳng, Hồng Bân đã gặp một cú tát bất ngờ từ Ninh Tịch, cô gái nhỏ bé nhưng dũng cảm. Đường Nặc, chị của cô, cố gắng bảo vệ Ninh Tịch trước sự đe dọa của băng nhóm Hồng Bân. Sau khi đánh bại năm tên xã hội đen, Ninh Tịch đòi 700 nghìn từ họ, thể hiện kỹ năng chiến đấu điêu luyện. Cuộc chiến kết thúc khi nhóm đàn ông hoảng hốt rời đi, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Đường Nặc và gia đình cô.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện miêu tả tình cảnh hỗn loạn khi Đường Nặc trở về nhà và chứng kiến cảnh bạo lực giữa cha mẹ và Hồng Bân. Trong sự tuyệt vọng, Đường Nặc nhận ra không thể mượn tiền từ chị gái, Ninh Tuyết Lạc, khi cô không coi họ như gia đình. Tình cảm mẹ con bị thử thách, và sự đe dọa từ Hồng Bân gia tăng căng thẳng. Tình huống bi thảm này khiến nhân vật cảm thấy bất lực và tủi thân trước thực tại tàn nhẫn.