Chị... chị thật khéo léo! Chị học những thứ này ở đâu vậy?! A, em quên mất, trước đây chị từng nói ở nước ngoài chị đã làm cascader, em cứ tưởng chỉ là diễn mấy động tác võ thuật cho đẹp thôi chứ! Không ngờ lại giỏi như vậy! Chị có rảnh thì dạy em một chút được không? Như thế thì em sẽ không phải lo có người dám đến gây sự nữa!
Khi thấy ánh mắt sáng rực đầy sự ngưỡng mộ và thán phục của Đường Nặc, nỗi lo lắng trong lòng cô bỗng nhẹ đi, cô xoa đầu em trai và nói: "Được, có cơ hội chị sẽ dạy em."
Thấy không khí có phần ngượng ngùng, Đường Nặc vội vàng nhắc cha mẹ: "Ba mẹ... hai người nói gì đi chứ! Chị khó khăn lắm mới về nhà một chuyến mà!"
Lúc này, Tô Lan và Đường Thiện mới giật mình tỉnh táo lại. Có vẻ như Đường Thiện không biết làm thế nào để đối diện với đứa con gái đã xa cách năm năm, giờ lại thay đổi đến mức này: "Tiểu Tịch à, lần này thật sự cảm ơn con... nếu không có con... haiz..."
"Con xem, con vừa về đã thấy chuyện thế này! Con đã ăn cơm chưa? Để mẹ đi làm cơm cho con!"
...
Ninh Tịch nhìn những người từng là người thân thiết nhất với mình, nhưng giờ đây lại tỏ ra lúng túng và cẩn trọng, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó nói: "Không cần đâu, hôm nay con còn có chút việc nên phải về ngay! Lần sau có thời gian sẽ lại tới thăm mọi người!"
"À, được... Tiểu Nặc, mau đưa chị đi..."
"Không cần đâu, Tiểu Nặc, ba mẹ vẫn còn đang lo lắng, em ở lại với họ đi! Còn nữa, tốt nhất là nhanh chóng đưa ba đi viện băng bó một chút."
Ninh Tịch cố gắng bỏ qua vẻ mặt như trút được gánh nặng của Tô Lan và Đường Thiện khi cô nói phải đi, cô nhanh chóng quay người rời đi.
Tô Lan và Đường Thiện, sau khi nghe hai tiếng "ba mẹ" của Ninh Tịch, chợt ngẩn ra, rồi cảnh vật trước mắt cũng dần nhòe đi. Đó là Tiểu Tịch… Con gái của họ… Năm năm, khó khăn lắm nó mới về mà họ lại để con bé ra đi như vậy…
...
Ninh Tịch không biết mình đã rời khỏi nhà họ Đường bằng cách nào, cô cảm thấy mình như đang chìm sâu dưới đáy biển cả, mỗi bước đi của cô dường như tốn hết sức lực. Những cảm xúc tăm tối giấu kín trong linh hồn như đang bao vây lấy cô… Cô giống như một kẻ xui xẻo, từ khi sinh ra tới giờ vẫn phải chịu đựng sự mất mát… Mất đi những điều quan trọng nhất… Những điều cô càng cố gắng giữ lại thì lại càng dễ biến mất… Chỉ khi cô không khát khao bất cứ điều gì thì mới không có gì mất đi.
Con đường phía trước dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, xuyên qua nó, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng ở phía trước. Dưới ánh nắng chiều đỏ rực, một chiếc xe Maybach quen thuộc cùng với một người đàn ông cao ráo mà cô đã quen xuất hiện trong tầm mắt.
Người ấy luôn giống như ánh nắng chói lọi, phá tan lớp sương mù dày đặc để chiếu sáng cuộc sống của cô… "Đình Kiêu..."
"Xong việc rồi?" Không biết Lục Đình Kiêu đã đứng chờ ở đó bao lâu, dưới chân anh là một đống tàn thuốc, trên người cũng thoang thoảng mùi thuốc lá.
Ninh Tịch ngơ ngác nhìn Lục Đình Kiêu, quyết tâm mà cô đã dày công xây dựng bao ngày giờ bỗng vỡ nát. Cô không muốn… Cô không muốn mất đi người đang đứng trước mặt mình…
Trong chương này, Ninh Tịch trở về nhà sau năm năm xa cách nhưng cảm thấy lúng túng trước sự thay đổi của gia đình. Cô dạy Đường Nặc một số động tác võ thuật và lo lắng về tương lai. Trước khi rời đi, cô cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc và sự mất mát từ những kỷ niệm đẹp. Cuối cùng, khi gặp Lục Đình Kiêu, trái tim cô lại bị xáo trộn, khiến cô không muốn mất đi người đã mang lại ánh sáng trong cuộc sống của mình.
Trong một cuộc xung đột căng thẳng, Hồng Bân đã gặp một cú tát bất ngờ từ Ninh Tịch, cô gái nhỏ bé nhưng dũng cảm. Đường Nặc, chị của cô, cố gắng bảo vệ Ninh Tịch trước sự đe dọa của băng nhóm Hồng Bân. Sau khi đánh bại năm tên xã hội đen, Ninh Tịch đòi 700 nghìn từ họ, thể hiện kỹ năng chiến đấu điêu luyện. Cuộc chiến kết thúc khi nhóm đàn ông hoảng hốt rời đi, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Đường Nặc và gia đình cô.