Tôi nhớ lần đầu tiên, dường như là lúc tôi ngồi trên xe buýt. Lúc đó, tôi đang trong kỳ nên đau bụng đến mức không thể đứng vững. Anh ấy ngồi ngay cạnh tôi! Với mái tóc nhuộm và trang phục kỳ lạ, anh ta trông có vẻ như một thanh niên hư hỏng, nhưng lại đứng dậy, nhường ghế cho tôi...

Tần Mộc Phong ngạc nhiên nhìn vẻ mặt hoài niệm của cô, không kìm được mà nhớ tới câu nói: Tình yêu không biết bắt đầu từ khi nào, khi đã nhớ lại thì không thể quay đầu lại.

“Má ơi, cái tên Mạc Lăng Thiên kia sao mà mù mắt thế nhỉ?”

Sau khi nói chuyện với Ninh Thiên Tâm, Tần Mộc Phong bị Ninh Tịch kéo đến một góc trong bếp: “Tần Mộc Phong, anh hãy nói rõ cho tôi biết, tình trạng của chị Thiên Tâm ra sao rồi?”

Tần Mộc Phong bất đắc dĩ đáp: “Bà chủ của tôi ơi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có lo lắng mù quáng nữa, Thiên Tâm là người bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong lại kiên cường! Cô ấy thực sự ổn chứ không phải cố tỏ ra ổn đâu! Tuyệt đối sẽ không bị ức chế thành bệnh, càng không có chuyện đi tìm cái chết!”

Ninh Tịch hỏi: “Anh chắc chứ?”

Tần Mộc Phong khẳng định: “Tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tôi đi, được chứ?”

Ninh Tịch lộ vẻ không tin tưởng.

Tần Mộc Phong nhìn về phía cô gái trong sân. Cô ấy có thân hình nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt yếu đuối, nhưng giữa chân mày lại không có chút oán hận nào. Ngược lại, cô mang vẻ điềm tĩnh hờ hững, trong đôi mắt nâu nhạt phảng phất sự dịu dàng...

Ninh Tịch đưa tay quơ quơ trước mặt Tần Mộc Phong: “Anh đang nhìn cái gì thế hả?”

Tần Mộc Phong ho nhẹ một tiếng rồi thu hồi tầm mắt: “Theo kinh nghiệm của tôi, tôi cũng cho rằng tâm lý của cô ấy nhất định sẽ có vấn đề lớn. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, cô ấy khiến tôi rất ngạc nhiên! Tóm lại, Thiên Tâm thực sự không sao, lần này có thể coi như là cô ấy... bị dồn vào chân tường rồi tái sinh thành một con người mới!”

Nghe Tần Mộc Phong nói vậy, Ninh Tịch cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Vì vậy, ý tôi là, đợt điều trị đến đây là kết thúc!” Tần Mộc Phong nói.

Ninh Tịch khá ngạc nhiên: “Hả? Nhanh vậy á? Mới có mấy ngày thôi mà!”

Tần Mộc Phong vô tình thốt lên: “Thừa lời, nếu cứ tiếp tục làm bác sĩ tâm lý của cô ấy thì tôi làm sao có cơ hội theo đuổi em gái…”

Ninh Tịch trợn tròn mắt: “Anh vừa nói cái gì?”

“Khụ khụ khụ... Tôi chẳng nói gì cả!” Tần Mộc Phong liền sửa lời.

Ninh Tịch híp mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh vừa nói là anh muốn theo đuổi em gái!”

Tần Mộc Phong bị ánh mắt của cô dọa đến mức mồ hôi túa ra. Cuối cùng, anh chỉ có thể đầu hàng: “Được rồi, được rồi... Thật ra... Thiên Tâm vừa vặn là mẫu người tôi thích! Tôi muốn theo đuổi cô ấy!”

Tần Mộc Phong không thể có loại quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân.

“Mẹ kiếp, anh thật là đồ cầm thú! Người ta vừa mới trải qua cú sốc lớn như vậy!” Ninh Tịch nhất thời bộc lộ vẻ tức giận.

Tần Mộc Phong vội vàng giơ tay giải thích: “Kính nhờ, chính vì thế mà càng cần có một mối tình khác để thoát khỏi cảm giác đau thương!”

Ninh Tịch cảnh giác nhìn chằm chằm: “Tình trạng của chị Thiên Tâm... anh không để ý sao?”

Tần Mộc Phong tỏ vẻ hiển nhiên: “Cái này thì có gì đáng để ý? Nếu cô ấy yêu nhầm người, đó đâu phải là lỗi của cô ấy? Còn chuyện đứa bé thì có con hay không cũng chẳng vấn đề gì! Anh em nhà tôi có tận bảy người cơ, cũng chẳng ai cần tôi nối dõi tông đường cả! Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài nên tư tưởng cũng cởi mở, họ chẳng để ý đến mấy cái này đâu!”

Ninh Tịch cau mày: “Anh nghiêm túc chứ?”

Tần Mộc Phong thở dài: “Đại ca của tôi, Thiên Tâm là chị họ của cô, không nghiêm túc thì tôi dám nói ra chắc? Nếu tôi mà đùa giỡn, chẳng lẽ lại không sợ cô cắt phéng cả cái chân thứ ba của tôi!”

Ninh Tịch hừ hừ: “Anh biết là tốt!”

“Khụ, nhưng mà cô đừng nói với Thiên Tâm chuyện tôi thích cô ấy nhé, tôi sợ sẽ làm cô ấy hoảng sợ! Hơn nữa, bây giờ tuy trạng thái tâm lý của cô ấy ổn định nhưng vẫn có di chứng rất nghiêm trọng!”

Tóm tắt chương này:

Chương này xoay quanh cuộc trò chuyện giữa Tần Mộc Phong và Ninh Tịch về tình trạng tâm lý của Ninh Thiên Tâm. Tần Mộc Phong, mặc dù cảm thấy có tình cảm với Thiên Tâm, vẫn khẳng định rằng cô ổn và đang trên con đường phục hồi. Ninh Tịch tỏ ra lo lắng và không tin tưởng hoàn toàn vào đánh giá của Tần Mộc Phong. Cuộc đối thoại mang đến sự tán thưởng và nghi ngờ, minh chứng cho sự phức tạp trong tình cảm con người và tác động của các mối quan hệ đến sức khỏe tâm lý.

Tóm tắt chương trước:

Trong bối cảnh chuẩn bị cho cuộc họp gia tộc hàng năm của gia đình Lục, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ lo ngại về những rắc rối tiềm tàng từ việc giới thiệu con gái giữa những người trong dòng họ. Họ thảo luận về việc tìm kiếm thông tin về thân phận của một người đàn ông liên quan đến Ninh Tịch, trong khi đó, Ninh Thiên Tâm tưởng niệm quá khứ của mình với Mạc Lăng Thiên và thổ lộ về sự chấp nhận của mình về những điều xấu nhất có thể xảy ra. Sự căng thẳng và cảm xúc trong gia đình khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng thể hiện sự gắn kết đặc biệt trong thời gian khó khăn.