"Di chứng gì?" Ninh Tịch lo lắng hỏi.

"Chính là rất khó để có thể tiếp nhận một người khác, cô không thấy Thiên Tâm chẳng hề bận tâm đến việc có thể có con hay không sao? Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần cho việc sống một mình suốt đời. Nếu bây giờ Thiên Tâm biết tôi có tình cảm với cô ấy, thì tôi sẽ chẳng có chút cơ hội nào." Tần Mộc Phong phân tích.

"Thật ra tôi cũng lo lắng về điều này." Ninh Tịch thở dài.

"Bây giờ cô không cần phải lo đâu, nếu là người khác chắc chắn không có cơ hội, nhưng mà tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này!" Tần Mộc Phong tự tin nói.

Ninh Tịch nhướn mày nhìn anh: "Tần Mộc Phong, tôi đột nhiên nhận ra chuyên ngành tâm lý học của anh thật sự hữu ích để tán gái đấy!"

"Đúng vậy, có phải tôi đã từng nói với cô không? Chưa có cô em nào mà tôi không theo đuổi được, chỉ có cô em mà tôi không muốn theo đuổi thôi."

Ninh Tịch lập tức lạnh mặt: "Mẹ kiếp, rốt cuộc anh đã phá hoại cuộc đời bao nhiêu cô gái rồi hả?"

"Khụ, tôi chỉ đùa thôi, thực ra Thiên Tâm là cô gái duy nhất khiến trái tim tôi thổn thức, có được không?"

Thấy ánh mắt của Ninh Tịch nhìn mình như thể thấy sói, Tần Mộc Phong đổ mồ hôi: "Cô đừng nóng vội như vậy. Tôi có nói sẽ cướp chị của cô đi đâu, chỉ là có tình cảm, dù không thể trở thành người yêu thì làm bạn cũng được mà! Tôi tuyệt đối không ép buộc cô ấy đâu!"

Nghe Tần Mộc Phong nói như vậy, Ninh Tịch mới hơi thả lỏng cảnh giác.

Mới quen nhau được ba ngày, mà nếu anh ta nói điều gì không phải thì cô tuyệt đối không dễ tin tưởng!

Lúc này, không xa bên ngoài Đào Hoa ổ có một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại.

Một người đàn ông đang tựa vào cửa xe, vẫn mặc bộ đồ ngủ từ cái hôm vội vàng chạy tới bệnh viện, râu ria xồm xoàm, ngậm một điếu thuốc, ánh mắt tập trung vào một khu vực ở đằng xa.

Điện thoại đặt trên ghế lái réo liên hồi. Mạc Lăng Thiên liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi bấm nhận: "Alo?"

"Lăng Thiên, có chuyện gì vậy, sao anh không nghe máy?" Giọng nói lo lắng của một cô gái truyền đến.

"Không sao... Em tìm anh... Có chuyện gì không?"

"Xin lỗi Lăng Thiên, đêm đó em đã nói chuyện hơi nặng lời."

"Không sao."

"Lăng Thiên, hình như giọng anh không ổn lắm, anh bị bệnh à?"

"Không có."

"Chẳng lẽ anh vẫn còn bận tâm vì người phụ nữ đó sao? Thực ra loại người như vậy chỉ vì tiền mà thôi, nếu không chịu thỏa hiệp chắc chắn là cô ta muốn nhiều hơn..."

Mạc Lăng Thiên không có tâm trạng để lắng nghe Quan Tử Dao lải nhải. Được một lúc thì không biết anh nhìn thấy điều gì mà tay chân luống cuống cúp điện thoại, sau đó gấp gáp nhìn về phía sân.

Dưới ánh đèn, có một người quen thuộc từ trong nhà bước ra, và người đó càng ngày càng bước gần về phía anh.

Mạc Lăng Thiên vội vàng dập tắt điếu thuốc rồi nhanh chóng trốn sau một gốc cây.

Bóng dáng yếu ớt đó dừng lại ở một thùng rác cách anh khoảng bảy tám bước, rồi ném túi rác màu đen trong tay vào thùng.

Dưới ánh sáng mờ tối của buổi đêm, thân hình vốn mảnh khảnh của cô gái càng thêm gầy gò, sắc mặt tái nhợt, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn cô đi...

"Chị Thiên Tâm, sao chị lại ra ngoài thế này! Rác cứ để em vứt cũng được mà!" Ninh Tịch lập tức đuổi theo và cẩn thận đỡ lấy Thiên Tâm.

"Chị không yếu ớt như vậy đâu, chỉ là đi vài bước thôi mà." Giọng Ninh Thiên Tâm có chút bất đắc dĩ.

"Vậy cũng không được, Annie đã bảo mấy ngày này chị phải nằm dưỡng bệnh mà!"

Phải đến khi cô gái ấy vào nhà một lúc lâu, Mạc Lăng Thiên mới từ từ bò ra từ bóng cây.

Anh đã canh giữ ở đây ba ngày ba đêm rồi.

Cuối cùng... cũng được nhìn thấy cô một lần...

Nhưng khi có cơ hội gặp cô, phản ứng đầu tiên của anh lại là né tránh...

Ninh Tịch nói đúng, gặp rồi thì làm gì đây?

Anh biết mình chẳng còn mặt mũi nào để gặp cô, chỉ có điều... anh không thể kìm lòng mình lại...

Mấy ngày nay, cho dù anh có ở đâu đi chăng nữa cũng không thể chợp mắt, trong lòng đầy bất an, chỉ khi nào gần gũi cô hơn một chút thì anh mới cảm thấy khá hơn.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch lo lắng về mối quan hệ giữa Tần Mộc Phong và Thiên Tâm, người mà anh có tình cảm. Tần Mộc Phong tự tin về khả năng chinh phục người khác nhờ chuyên môn tâm lý học, làm Ninh Tịch hài hước và bật cười. Cùng lúc, Mạc Lăng Thiên bí mật theo dõi Thiên Tâm, người mà anh yêu thương nhưng lại cảm thấy không có đủ tự tin để gặp gỡ. Sự tái hiện những mối quan hệ phức tạp cùng với tâm trạng lo lắng, thiếu thốn tình cảm của các nhân vật khiến tình huống trở nên căng thẳng và cảm động.

Tóm tắt chương trước:

Chương này xoay quanh cuộc trò chuyện giữa Tần Mộc Phong và Ninh Tịch về tình trạng tâm lý của Ninh Thiên Tâm. Tần Mộc Phong, mặc dù cảm thấy có tình cảm với Thiên Tâm, vẫn khẳng định rằng cô ổn và đang trên con đường phục hồi. Ninh Tịch tỏ ra lo lắng và không tin tưởng hoàn toàn vào đánh giá của Tần Mộc Phong. Cuộc đối thoại mang đến sự tán thưởng và nghi ngờ, minh chứng cho sự phức tạp trong tình cảm con người và tác động của các mối quan hệ đến sức khỏe tâm lý.