Hôm nay phát hiện ra rằng bánh bao nhỏ có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực bắn súng, Ninh Tịch không chỉ cảm thấy vui mừng và thân thiết mà còn có một chút ghen tỵ. Gen của bánh bao nhỏ hoàn hảo đến mức khó tin như vậy thì chắc chắn mẹ ruột của thằng bé cũng phải là người xuất sắc và tài giỏi hơn người chứ nhỉ!

Chỉ sau một thời gian ngắn, Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân đã cực kỳ yêu thích cậu nhóc Tiểu Bảo dễ thương này, thậm chí vì nể mặt bánh bao nhỏ mà họ đã nhiệt tình mời hai cha con đến ăn tối. Trong bữa tối, bánh bao nhỏ thể hiện sự nhiệt tình của mình đến mức Trang lão gia tử muốn giữ cậu ở lại Trang gia chơi vài ngày.

Tuy nhiên, Lục Đình Kiêu nhanh chóng tìm cách từ chối một cách khéo léo, sau khi bữa cơm kết thúc, anh đã đưa vợ con về nhà. Gia đình họ Trang, không chỉ cướp vợ của anh mà còn nhớ thương cả con trai anh nữa.

...

Đêm khuya tại Bạch Kim Đế Cung, Ninh Tịch đã dỗ bánh bao nhỏ ngủ say rồi bước ra khỏi phòng cậu bé. Cô định tạm biệt Lục Đình Kiêu để về Đào Hoa Ổ, nhưng tìm mãi không thấy anh đâu. Sau một hồi lang thang, cuối cùng cô đã tìm thấy anh dưới giàn tường vi trong vườn.

Anh đang ngồi một mình trên chiếc ghế mây, một tay buông lỏng trên thành ghế, tay kia cầm một điếu thuốc, tàn thuốc đỏ rực sáng tối giữa đêm. Ninh Tịch nhăn mặt, bước lên thảm cỏ mềm mại và hỏi: "Sao anh lại ngồi một mình ở đây thế này?"

Nghe thấy giọng nói của cô, lớp băng ngăn cách giữa anh và thế giới bất ngờ tan chảy. Anh dụi điếu thuốc rồi nhìn về phía cô: "Qua đây."

Ninh Tịch nghe lời tiến lại gần, vừa tới nơi đã bị anh nắm tay kéo ngồi lên đùi. Cái ôm ấp của anh thật ấm áp, nhưng lại mang theo một chút mùi thuốc lá phảng phất và sự bất an khiến cô không thể không nhận ra.

"Sao thế? Anh có tâm sự gì à?" Ninh Tịch ngẩng đầu hỏi.

"Em có thích Tiểu Bảo không?" Giọng Lục Đình Kiêu vang lên trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya.

"Đương nhiên là thích rồi!" Ninh Tịch chưa hiểu sao bỗng dưng anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời một cách chắc chắn. Cô nghĩ rằng thành ý của mình không cần phải bàn cãi.

Để chứng minh lời mình, Ninh Tịch tiếp tục: "Thật ra thì… trước khi gặp Tiểu Bảo, em không thích trẻ con, ừm… cũng không thể nói là không thích… chỉ là… không muốn tiếp xúc với trẻ con… cho đến khi gặp được Tiểu Bảo…"

Khi nghe những lời này từ Ninh Tịch, lòng Lục Đình Kiêu bỗng nặng trĩu. Những lời cô nói hôm đó ở ruộng lúa vẫn như đang văng vẳng bên tai anh.

"Đứa bé… vừa sinh ra đã chết… dường như đây là sự nhân từ duy nhất của ông trời dành cho em… Nếu không, em thật sự không biết phải đối mặt với đứa bé ấy như thế nào…"

Lục Đình Kiêu vô thức ôm chặt cô vào lòng, nghiêng người như muốn hôn, nhưng vừa gần tới lại rụt về…

"Người đàn ông xa lạ đó... vô cùng đáng sợ..."

"Em rất đau… rất đau…"

"Cảm giác như em sẽ chết vì sự đau đớn đó..."

"Sau hôm đó, em sốt cao nguyên một tuần, nằm trên giường hơn một tháng mới khỏe lại! Cảm giác xấu hổ khi đi khám bác sĩ lúc đó em nhớ mãi đến tận bây giờ..."

"Sau đó em mắc chứng sợ đàn ông, em cực kỳ chán ghét sự tiếp xúc với bất cứ gã đàn ông nào, lần đầu tiên của năm năm trước cũng là lần duy nhất của em..."

Những lời nói của cô hôm đó vẫn vang vọng trong tâm trí anh, khiến anh như phải đứng giữa hai nửa thiên đường và địa ngục. Cuối cùng, anh cũng hiểu rõ cảm giác của Ninh Tịch khi phải giữ một bí mật mà không thể thổ lộ.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch nhận ra Bánh Bao Nhỏ có tài bắn súng xuất sắc, khiến cô vừa vui mừng vừa ghen tỵ. Sau bữa tối với gia đình Trang, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch có một cuộc trò chuyện sâu sắc dưới ánh đèn tường vi. Khi Lục Đình Kiêu hỏi về tình cảm của Ninh Tịch đối với Tiểu Bảo, cô bộc bạch những nỗi đau quá khứ, tiết lộ sự lo lắng và bí mật về đứa trẻ đã mất. Cảm xúc lẫn lộn giữa họ khiến Lục Đình Kiêu cảm nhận được nỗi đau và sự tổn thương của Ninh Tịch.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện này, Tiểu Bảo gây ấn tượng mạnh khi liên tiếp bắn trúng 10 điểm, khiến mọi người ngỡ ngàng, đặc biệt là Trang Vinh Quang. Ninh Tịch cảm thấy tự hào về con trai mình, nhưng cũng không khỏi băn khoăn về nguồn gốc thiên phú của Tiểu Bảo. Tuy ban đầu Trang Liêu Nguyên có thành kiến với Tiểu Bảo, nhưng sau khi chứng kiến khả năng xuất sắc của nhóc, mọi định kiến dần tan biến. Hình ảnh Tiểu Bảo ngày càng trở nên đáng yêu qua sự phấn khích và tài năng bẩm sinh của mình.