Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cơn sóng ngầm trong đôi mắt đen láy của Lục Đình Kiêu cũng dịu lại. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ thon dài của Ninh Tịch, rồi hạ một nụ hôn lạnh mang theo cảm xúc mãnh liệt xuống môi cô…
Ninh Tịch không hiểu nguyên nhân sự bất an trong lòng Lục Đình Kiêu ra sao, vì vậy chỉ đành phối hợp cùng anh để trấn an tâm trạng của anh.
“A!”, đột nhiên Ninh Tịch ôm bả vai và kêu lên một cách đau đớn.
“Sao vậy?” Lục Đình Kiêu lo lắng hỏi.
“Ưm… Hình như có cái gì đó cứa vào em!”, Ninh Tịch ôm lấy bả vai mình.
Lục Đình Kiêu hoảng hốt giơ tay lên nhìn cổ tay áo mình: “Xin lỗi, là khuy áo của anh bị hở.”
Nói xong, anh vội vàng lấy khăn tay ra để băng lại vết thương cho Ninh Tịch, sau đó đỡ cô đứng dậy: “Anh đưa em đi xử lý vết thương!”
Sắc mặt Lục Đình Kiêu tỏ ra không tốt lắm, rõ ràng có chút lo lắng.
Ninh Tịch thấy vẻ mặt anh như vậy thì bất đắc dĩ cười nói: “Vết thương nhỏ thôi mà, không có gì đáng ngại đâu anh!”
Lục Đình Kiêu nhìn Ninh Tịch, người tỏ ra không hề bị ảnh hưởng, nhưng trái tim anh lại đau như bị dao đâm…
Trong phòng ngủ trên lầu, Lục Đình Kiêu cẩn thận lau từng chút một vết thương cho Ninh Tịch. Nếu ai đó nhìn kỹ, sẽ thấy vết thương nằm gần bả vai, vừa vặn bị cổ áo che khuất, không lo ảnh hưởng đến việc quay phim.
“Lục Đình Kiêu, hôm nay anh sao thế?” Ninh Tịch lo lắng hỏi.
Lục Đình Kiêu đóng hộp cứu thương lại rồi nhìn cô: “Sợ em ghét anh vì có con riêng.”
Nghe vậy, Ninh Tịch vừa buồn cười vừa tủi thân, ôm lấy cổ anh và hôn lên gương mặt nghiêm nghị của anh: “Anh để ý những lời ấu trĩ của Vinh Quang làm gì! Em đã nói rồi, em thích nhất là Tiểu Bảo! Làm sao em có thể ghét anh được chứ! Rõ ràng Tiểu Bảo chính là trợ thủ, là thần trợ giúp cho anh mà!”
“Ừm.” Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, có vẻ như đã được cô trấn an phần nào.
Trong suốt thời gian đó, Ninh Tịch không chút hoài nghi về sự khác lạ của Lục Đình Kiêu.
Vì Ninh Thiên Tâm và Annie còn ở Đào Hoa Ổ nên cô không thể yên tâm, quyết định cần phải trở về.
Sau khi Ninh Tịch rời đi, Lục Đình Kiêu còn đứng đấy, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn dính máu mà không nhúc nhích…
Mãi cho đến một lúc sau, Lục Cảnh Lễ gọi điện phá vỡ trạng thái của anh.
“Anh Hai, anh chưa ngủ à?”
“Qua đây…”
“Hả… em lập tức qua liền!”
Chưa đầy vài phút sau, Lục Cảnh Lễ đã chạy từ căn biệt thự bên cạnh đến.
Thấy vẻ mặt của anh trai như vừa bị rơi xuống hầm băng, Lục Cảnh Lễ không dám lại gần, chỉ đứng từ xa để báo cáo: “Anh… em đã điều tra lại rồi… hôm đó đúng là Ninh Tịch đã vào phòng anh… nhưng cô ấy có vào sau khi anh đi, hay có ai khác vào sau khi anh rời đi thì em không xác định được…”
Chưa đợi Lục Cảnh Lễ nói hết câu, Lục Đình Kiêu đã bất ngờ đưa cho em trai một vật.
Lục Cảnh Lễ, với vẻ mặt khó hiểu, tiến lại gần nhận chiếc khăn tay mà anh trai đưa: “Khụ… cái này là sao ạ…”
Chẳng lẽ đưa cho em lau mồ hôi à?
Lục Cảnh Lễ cảm thấy điều này quá kỳ lạ, đến khi cẩn thận nhìn kỹ thấy trên khăn có vết máu, anh lập tức mở to mắt, lắp bắp hỏi: “Máu này… Máu này là…”
Chẳng lẽ...
Lục Đình Kiêu bình thản đáp: “Là của Tiểu Tịch.”
Trong chương này, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch trải qua một khoảnh khắc căng thẳng khi Ninh Tịch bị thương do khuy áo của Lục Đình Kiêu. Anh lo lắng chăm sóc cho cô, còn Ninh Tịch cố gắng trấn an anh về sự hiện diện của Tiểu Bảo. Khi Ninh Tịch quyết định trở về, Lục Đình Kiêu vẫn còn bận tâm đến vết thương của cô và một sự việc bí ẩn từ quá khứ được nhắc đến qua cuộc gọi của Lục Cảnh Lễ, khi anh trai giao cho em mình chiếc khăn dính máu và hé lộ mối quan hệ phức tạp giữa họ.
Trong chương này, Ninh Tịch nhận ra Bánh Bao Nhỏ có tài bắn súng xuất sắc, khiến cô vừa vui mừng vừa ghen tỵ. Sau bữa tối với gia đình Trang, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch có một cuộc trò chuyện sâu sắc dưới ánh đèn tường vi. Khi Lục Đình Kiêu hỏi về tình cảm của Ninh Tịch đối với Tiểu Bảo, cô bộc bạch những nỗi đau quá khứ, tiết lộ sự lo lắng và bí mật về đứa trẻ đã mất. Cảm xúc lẫn lộn giữa họ khiến Lục Đình Kiêu cảm nhận được nỗi đau và sự tổn thương của Ninh Tịch.