"Chuyện gì vậy?" Ninh Tịch nghiêng đầu hỏi.
Có phải vì mê một người mà bất cứ hành động nào của cô cũng đều khiến anh thấy đáng yêu không? Lục Đình Kiêu không kiềm chế được mà đưa tay xoa đầu cô: "Cô có thích kim cương không?"
"Hả?" Ninh Tịch bất ngờ trước câu hỏi kỳ quặc này: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật cô, Tiểu Bảo muốn chuẩn bị quà cho cô, hình như là kim cương, thằng bé lo cô sẽ không thích nên tôi hỏi hộ nó." Lục Đình Kiêu nói với vẻ bình thản.
"À, thì ra là vậy…" Ninh Tịch nghe xong liền gãi đầu, rồi nói: "Chắc không có cô gái nào không thích kim cương, nhưng chỉ là sinh nhật thôi mà. Một đứa trẻ như nó tặng tôi thứ quý giá như vậy thì có hơi không hợp lý. Tự tay làm một món quà thì ý nghĩa hơn nhiều!"
Lục Đình Kiêu tỏ ra như vô ý: "Cũng không phải thứ gì đắt tiền, viên kim cương mà cô nhận được từ đoàn làm phim mới là bảo bối, e rằng cô nhìn thấy nó rồi thì những thứ khác cô không thèm để mắt tới."
Ninh Tịch nghe vậy lập tức đưa tay lên trán: "Anh cũng biết chuyện này à? Quả nhiên là tiếng xấu đồn xa… Đừng có so sánh với cái tên 'cực phẩm' đấy, hắn ta có vấn đề về thần kinh!"
"Người đó là bạn trai cô à?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch suýt nữa thì sặc: "Khụ... Tôi vẫn còn yêu đời lắm! Sao anh lại nghĩ ra cái ý tưởng đáng sợ như vậy?"
"Bởi vì thái độ của cô với hắn ấy, quá thân thiết." Giọng Lục Đình Kiêu trầm xuống một chút.
Ninh Tịch cảm thấy đau đầu: "Ôi trời! Thân thiết ở chỗ nào chứ? Chỉ trích hắn ta là đồ thần kinh cũng coi như thân thiết à?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Đối với tôi, cô lúc nào cũng rất lễ phép. Chưa bao giờ cô nói nặng lời với tôi cả."
Ninh Tịch thực sự không biết phải đáp lại như thế nào. Lẽ nào Lục đại ma vương lại là kiểu "M" trá hình? Chỉ có người thích bị hành hạ mới thấy người khác thô lỗ với mình là điều tốt đẹp chăng?
"Trở lại vấn đề, hiện giờ tôi và tên đó không có bất kỳ mối quan hệ gì cả! Hắn ta... là một tên thần kinh, suốt ngày chỉ thích cầm kim cương ném người khác! Khi nào gặp lại tôi nhất định phải ném trả vào mặt hắn!" Ninh Tịch nói với giọng điệu thoải mái, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự lo lắng.
"Giờ không có, vậy thì trong quá khứ đã từng có sao?" Lục Đình Kiêu nhanh chóng bắt được trọng điểm. Ninh Tịch khẽ ho một tiếng: "Nếu chỉ tính một ngày thì cũng có thể coi là đã từng có đi..."
Ninh Tịch cảm thấy hơi để tâm đến ánh nhìn của Lục Đình Kiêu dành cho mình, cô túm tóc lại và nói: "Lục Đình Kiêu, anh có thấy việc tôi từng có nhiều bạn trai như vậy có phải rất hư hỏng không?"
Mặt Lục Đình Kiêu nghiêm túc như thể đang trả lời một câu hỏi vô cùng quan trọng: "Không, mỗi người đều có cách sống riêng của họ, cũng có những chuyện mà người khác không thể biết. Những người không hiểu rõ sự việc không có lý do nào để đứng trên quan điểm đạo đức mà phán xét cô cả."
Ninh Tịch cảm thấy ấm lòng, lập tức mỉm cười: "Lục Đình Kiêu, sao tôi cảm thấy anh giống như một fan cuồng của tôi vậy? Dù tôi có làm gì, nói gì, anh cũng thấy tôi đúng?"
"Fan cuồng?" Lục Đình Kiêu không hiểu rõ nghĩa của cụm từ này.
"Đúng vậy, kiểu fan ủng hộ thần tượng của họ vô điều kiện, bất kể đúng sai!" Ninh Tịch giải thích.
Lục Đình Kiêu trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Ừ, rất chính xác."
Ninh Tịch: "…"
Cô im lặng như đang cố kiềm nén cảm xúc bên trong, một lúc sau thở dài: "Lục Đình Kiêu… Anh có biết là…"
"Sao vậy?"
"Anh có biết là… anh còn đáng sợ hơn cả thuốc kích thích không?" Ninh Tịch bối rối, biểu cảm khổ sở khi kéo cổ áo của mình.
Trong chương này, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu có cuộc trò chuyện thú vị liên quan đến món quà sinh nhật mà Tiểu Bảo chuẩn bị cho cô. Lục Đình Kiêu hỏi về cảm nhận của Ninh Tịch về kim cương, dẫn đến những câu hỏi về mối quan hệ giữa cô và một người bạn trai cũ, mà cô gọi là 'thần kinh'. Mặc dù Ninh Tịch khẳng định không còn liên quan gì, nhưng sự quan tâm của Lục Đình Kiêu khiến cô cảm thấy lo lắng và xúc động. Cuộc đối thoại thể hiện sự hiểu biết và sự hỗ trợ giữa hai nhân vật, đồng thời tạo nên không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hài hước.
Trong chương truyện, Ninh Tịch chia sẻ về mối tình đầu với Tô Diễn và những đau khổ mà cô phải trải qua. Cô cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của Tô Diễn và bị xã hội và gia đình chối bỏ. Sau khi Ninh Tuyết Lạc lợi dụng tình bạn, cuộc sống của Ninh Tịch trở nên khó khăn hơn. Lục Đình Kiêu an ủi Ninh Tịch và khẳng định rằng cô không xấu mà chỉ là nạn nhân của hoàn cảnh. Ánh mắt anh truyền tải sự ủng hộ, giúp cô nhận ra giá trị bản thân và vượt qua những nỗi đau trong quá khứ.