Má nó chứ! Cứ nói chuyện dài dòng để chuyển hướng sự chú ý mà mãi vẫn chẳng thấy chuyển biến gì cả sao?

Gã này thôi một chút là lại thả thính rồi, thật không hiểu nổi!

Điều đáng sợ nhất là vẻ mặt của anh ta vẫn hết sức vô tội, chẳng hề nhận ra điều này!

Cái gọi là "vô chiêu thắng hữu chiêu", thả mà như không thả, đây chính là hình thức thả thính siêu đẳng…

Cô đã rối bời đến mức không biết mình đang nghĩ gì nữa.

“Lại cảm thấy khó chịu à?” Lục Đình Kiêu căng thẳng hỏi.

Ninh Tịch vuốt thái dương đang giật giật không ngừng, cảm giác không chỉ đơn thuần là khó chịu, mà tác dụng của thuốc lần này còn đáng sợ hơn cả lần đầu tiên. Trong khoảnh khắc này, trong mắt cô, Lục Đình Kiêu thật sự chẳng khác gì nam chính trong những bộ anime sến sẩm của thiếu nữ, với nhạc nền lãng mạn và hiệu ứng cánh hoa anh đào bay bay…

Lý trí của cô đang vật lộn kịch liệt với cái “phản ứng màu hồng” mà anh ta mang lại, cô cảm thấy mình sắp phát điên mất.

Chỉ trong tích tắc, nhìn thấy Ninh Tịch mồ hôi đầy trán, hơi thở dồn dập, mặt Lục Đình Kiêu lập tức thay đổi: “Rốt cuộc khó chịu ở đâu? Vừa nãy không phải đã ổn rồi sao? Cảm giác khó chịu thế nào… kiểu kiểu như thế… hay kiểu khác?”

Lục Đình Kiêu cảm thấy có phần ngại ngùng khi nhớ lại câu nói của cô, rằng cô còn thấy anh đáng sợ hơn cả thuốc kích thích.

Đó là lời khen hay nhất mà anh từng nhận.

Đôi mắt Ninh Tịch đỏ ngầu, không rời mắt khỏi anh.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lục Đình Kiêu cảm thấy trong mình cũng đang bùng lên một ngọn lửa.

Ninh Tịch lắc đầu thật mạnh, rồi với thân xác bất lực quăng người xuống giường, nhìn lên trần nhà: “Ài, tôi nghĩ tối nay chắc phải chịu đựng thêm… Lục Đình Kiêu, nếu lát nữa tôi không chịu nổi… anh phải đánh ngất tôi đấy!”

Lục Đình Kiêu trầm ngâm: “Thực ra, tôi có thể…”

Ninh Tịch lập tức ngắt lời anh: “Dừng lại, dừng lại, đừng nói nữa! Tôi xin anh đấy, Boss đại nhân, tha cho tôi đi, tôi thực sự không thể chịu nổi sự trêu chọc của ngài nữa đâu!”

Lục Đình Kiêu khẽ nhướng mày: “Cô đang nghĩ gì đấy? Tôi chỉ nói là có thể ra ngoài thôi mà.”

“Ặc… Thật sao?” Ninh Tịch lúng túng sờ mũi, ấp úng nói: “Nhưng tôi sợ ở một mình… sẽ… sẽ thấy chán!” Cô ngại không dám thừa nhận rằng mình rất sợ hãi.

Lục Đình Kiêu hiểu rõ sự bất an trong lòng cô, dịu dàng hỏi: “Hay là chúng ta về nhà?”

Về nhà…

Ninh Tịch ngẩn người, ngay khi nghe thấy hai từ “về nhà”, cô lại lập tức nghĩ đến nhà họ Lục.

“Thôi không cần đâu, bây giờ tôi nhìn như thế này…” Cô không muốn mang theo những điều không mấy tốt đẹp này về đó.

Ninh Tịch liếc về phía tài liệu và máy tính xách tay của anh đang để trên giường: “Anh cứ làm việc của anh đi! Tôi ngồi tĩnh tâm một chút thì nội lực sẽ ổn thôi!”

Lục Đình Kiêu cười nhẹ: “Được.”

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh gõ bàn phím đều đặn, như một bản nhạc êm dịu nhất trên thế giới này.

Gương mặt của cô dần bình tĩnh, từ từ nhắm mắt lại…

Cảm nhận được nhịp thở bình yên của cô, Lục Đình Kiêu tạm thời dừng công việc, cẩn thận đắp chăn cho cô.

Cô gái bĩu môi, vô thức nắm chặt lấy ngón tay anh và lẩm bẩm: “Lục Đình Kiêu…”

Cả người Lục Đình Kiêu bỗng run lên.

Cô đang gọi tên anh.

“Ừ, đừng sợ, tôi ở đây mà.” Lục Đình Kiêu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.

Chỉ là, sự dịu dàng trên gương mặt anh vẫn pha lẫn chút phức tạp…

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Ninh Tịch đối mặt với cảm giác khó chịu do tác dụng của thuốc, đồng thời không thể lý trí trước sự thu hút của Lục Đình Kiêu. Dù sự căng thẳng tăng cao, cả hai vẫn có những khoảnh khắc gần gũi và ngọt ngào. Lục Đình Kiêu, với sự quan tâm và dịu dàng, giúp Ninh Tịch bình tĩnh lại trong lúc cô vật lộn với cảm xúc của mình. Cuối cùng, một nụ hôn nhẹ nhàng từ Lục Đình Kiêu mang lại sự ấm áp, nhưng cũng phản ánh sự phức tạp trong mối quan hệ của họ.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu có cuộc trò chuyện thú vị liên quan đến món quà sinh nhật mà Tiểu Bảo chuẩn bị cho cô. Lục Đình Kiêu hỏi về cảm nhận của Ninh Tịch về kim cương, dẫn đến những câu hỏi về mối quan hệ giữa cô và một người bạn trai cũ, mà cô gọi là 'thần kinh'. Mặc dù Ninh Tịch khẳng định không còn liên quan gì, nhưng sự quan tâm của Lục Đình Kiêu khiến cô cảm thấy lo lắng và xúc động. Cuộc đối thoại thể hiện sự hiểu biết và sự hỗ trợ giữa hai nhân vật, đồng thời tạo nên không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hài hước.

Nhân vật xuất hiện:

Ninh TịchLục Đình Kiêu