Bánh bao nhỏ đã dành rất nhiều công sức để chuẩn bị quà sinh nhật và tạo bất ngờ cho cô, từ lúc bắt đầu đã đầy trông chờ nhưng rồi từng chút một lại rơi vào sự trống rỗng lạnh lẽo vì không thể liên lạc với cô. Đối với nhóc, quá trình này thật sự tàn nhẫn biết bao.
Nghĩ đến điều này, trái tim Ninh Tịch như bị dao cắt, ôm Tiểu Bảo không muốn buông tay. Lục Đình Kiêu vốn không muốn quấy rầy hai người, nhưng vì cảm giác anh em còn sót lại, anh đành lên tiếng nhắc nhở: "Ninh Tịch, bảo Tiểu Bảo gọi những người máy kia lại đi."
"A, đúng rồi..." Lúc này Ninh Tịch mới nhớ ra rằng một đám người máy vẫn đang phá phách dưới kia, cánh tay của Lục Cảnh Lễ vẫn còn trong tay chúng! Vì vậy, cô vội vàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối, con có thể gọi bọn chúng về không?"
Tiểu Bảo gật đầu, sau đó nhìn vào màn hình, những ngón tay ngắn nhỏ linh hoạt thao tác trên bàn phím. Ninh Tịch nhìn thấy cảnh đó, phấn khởi nói: "Sao bảo bối lại giỏi thế này chứ? Cô cứ nghĩ con chỉ biết vẽ thôi đấy! Quá đỉnh luôn! Cô trước đây cũng coi mình là học bá, cái gì cũng học điên cuồng, nhưng riêng cái này thì chịu thua. Lập trình C, ngôn ngữ C++, đúng là ác mộng đời cô! Mà con mới có 5 tuổi đã giỏi như vậy, đúng là thiên tài!"
Dù biểu hiện của bánh bao nhỏ vẫn rất điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lấp lánh vui vẻ. Tuy nhiên, Lục Đình Kiêu đứng bên không nhịn được nữa, thở dài và nói: "Ninh Tịch, giờ cô không nên khen nó."
"Hả... đúng là thế thật!" Cuối cùng Ninh Tịch cũng nhớ ra Tiểu Bảo vừa gây họa lớn. Cô bối rối gãi đầu rồi nhìn Lục Đình Kiêu: "Chẳng lẽ anh lại bảo tôi bảo Tiểu Bảo không được làm như vậy nữa? Những gì Tiểu Bảo hứa với tôi trước đây nhóc đều thực hiện được. Nó không chơi trò tuyệt thực, cũng không ném đồ nữa, mà kết quả là dùng cách khác cao siêu hơn rất nhiều! Giờ tôi bảo không được làm như vậy thì lần sau Tiểu Bảo lại cập nhật lên trình độ cao hơn thì xử lý ra sao?"
Lục Đình Kiêu: "..."
Quả thật, với Tiểu Bảo, điều này hoàn toàn có khả năng. Ninh Tịch buông tay: "Tóm lại, tôi thấy không nên trách Tiểu Bảo đâu." Thật ra, cô không muốn trong hoàn cảnh như hôm nay mà còn phải trách mắng bánh bao nhỏ. Cô thương nhóc muốn chết, sao có thể nói nặng nửa câu?
May mà Lục Đình Kiêu cũng không ép buộc. Về cơ bản, khi đối diện với Ninh Tịch, nguyên tắc của Lục Đình Kiêu cũng chỉ như mây bay. Ba người ngồi trên xe ngắm cảnh trở về nhà chính.
Ninh Tịch kinh ngạc nhìn thấy đám người máy mà lúc nãy còn náo nhiệt giờ đã đứng nghiêm thành hai hàng, như đang chào đón họ trở về, cảnh tượng thật hoành tráng. Điều duy nhất phá vỡ không khí là giọng đàn ông gào thét cầu cứu... "Anh, sao mấy người đi lâu thế? Cánh tay em trật khớp rồi!"
"Chỉ có tay bị trật khớp thôi mà anh cũng gào như bị chọc tiết thế à?" Ninh Tịch liếc nhìn, nhảy xuống xe, giữ Lục Cảnh Lễ lại, rồi kéo tay anh ta “cạch” một tiếng.
"AAAAAAAAAAAAAAA..."
Ninh Tịch vỗ cánh tay anh ta một cái: "Đừng kêu nữa! Đã không sao rồi, anh thử mà xem!"
"Hả?" Lục Cảnh Lễ cử động cánh tay, ôi, thật tốt rồi. Nhưng anh ta vẫn không yên tâm thì thầm: "Cô sẽ không kéo lệch khớp tôi chứ?"
"Sao có thể! Kinh nghiệm của tôi phong phú như vậy!" Ninh Tịch vô cùng tự tin.
Lục Cảnh Lễ nghi ngờ: "Xin hỏi tại sao cô lại có kinh nghiệm phong phú về chuyện này?"
Ninh Tịch: "Bởi vì tôi thường xuyên đánh nhau với Giang Mục Dã, mỗi lần tay cậu ta bị trật khớp đều do tôi kéo lại cho cậu ta!"
Lục Cảnh Lễ: "..."
Cô chắc chắn là đánh nhau chứ không phải tự tay cô tẩn cậu ta sao? Tương lai của anh Hai khiến Lục Cảnh Lễ lo lắng, không biết có phải sẽ có bạo lực gia đình hay không? Thôi thì, anh lo gì chứ, cho dù có bị đánh thì anh Hai cũng chỉ coi như đang ăn mật mà thôi...
Trong chương truyện, Bánh bao nhỏ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Ninh Tịch nhưng không thể liên lạc với cô, khiến cô cảm thấy trống rỗng. Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo và lo lắng đến tình trạng của những người máy đang quậy phá. Tiểu Bảo, tuy còn nhỏ, nhưng đã thể hiện tài năng lập trình ấn tượng khiến Ninh Tịch tự hào. Họ trở về nhà và gặp Lục Cảnh Lễ, người đang than phiền về cánh tay bị trật khớp. Ninh Tịch tự tin giúp đỡ, mặc dù có chút nghi ngờ về quá khứ của mình. Chương truyện kết thúc với sự hòa thuận, nhưng cũng mang lại chút lo lắng cho tương lai giữa các nhân vật.
Trong chương này, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu vào căn phòng tối tăm, nơi Tiểu Bảo đang chăm chú bên chiếc máy tính khổng lồ. Khi Ninh Tịch gọi Tiểu Bảo, cậu không phản ứng khiến cô rất lo lắng. Tuy nhiên, cậu đã tặng cô một chiếc kẹp tóc kim cương nhân dịp sinh nhật, thể hiện tình cảm đáng quý. Cuối cùng, con robot nhỏ bên cạnh bất ngờ bắn ra mảnh giấy màu và phát lên bài nhạc 'Happy Birthday', tạo nên khoảnh khắc đầy cảm xúc và lãng mạn.
Bánh bao nhỏNinh TịchTiểu BảoLục Đình KiêuLục Cảnh LễGiang Mục Dã