Sau khi Ninh Tịch trở về, cậu bé bánh bao nhỏ ngay lập tức bắt đầu chương trình theo đuôi, đi đâu cũng bám theo, tuyệt đối không rời nửa bước.
Trong phòng khách ở dưới lầu, Lục Cảnh Lễ cũng mải miết theo chân Lục Đình Kiêu.
"Anh à, anh ơi... Hai người... tối qua hai người đã làm gì vậy?"
Lục Đình Kiêu cầm ly cafe, ngồi xuống ghế sofa một cách thản nhiên: "Nói chuyện phiếm."
Lục Cảnh Lễ tức thì nghẹn họng, vẻ mặt thất vọng như chú chó nhỏ không được cho xương: "Được rồi, coi như em chưa hỏi."
"Việc mà em được giao làm, tiến triển thế nào rồi?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Lục Cảnh Lễ ngay lập tức ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói: "Em đã hành động rồi, trong vòng một tháng, bảo đảm công ty của Chu Hướng Thành sẽ biến mất khỏi Đế Đô."
"Còn việc của Ninh Tịch thì sao?"
Lục Cảnh Lễ suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì khi đó đoàn làm phim lập tức phong tỏa thông tin nên em không nắm bắt được tin tức kịp thời. Còn bây giờ, người chủ mưu chắc chắn sẽ không để thông tin bị phong tỏa nữa, hiện tại đã lan truyền trên mạng. Tệ hơn là trong một buổi phỏng vấn, chuyên viên thiết kế đạo cụ đã tiết lộ rằng hắn ta bị Ninh Tịch mua chuộc để can thiệp vào đạo cụ. Vì thế, nếu bên Ninh Tuyết Lạc quyết định khởi kiện, có thể Ninh Tịch sẽ bị cảnh sát triệu tập để điều tra!"
Giữa hai hàng lông mày của Lục Đình Kiêu lập tức nhíu lại: "Xem ai dám làm như vậy?"
"Không không không... Chị dâu đã có anh đứng sau chống lưng thì ai dám làm gì chị ấy chứ!" Lục Cảnh Lễ vội vàng bảo vệ, sau đó sốt sắng tuyên bố: "Anh yên tâm, em đã cho người gắn máy nghe lén ở nhà của chuyên viên đạo cụ, trong thời gian tới hắn nhất định sẽ liên lạc với người đứng sau, không sợ không lấy được chứng cứ. Đến lúc đó, ai mới là người phải vào tù thì chưa biết đâu!"
Lục Đình Kiêu có vẻ không hài lòng, dùng ngón tay gõ nhẹ xuống bàn trà: "Hiệu suất."
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì không phục, lầm bầm: "Cách này tốt mà, có vấn đề gì với hiệu suất chứ!"
Lục Đình Kiêu mở ngăn bí mật phía dưới tivi, rút ra một khẩu súng rồi ném xuống trước mặt Lục Cảnh Lễ.
Khóe miệng Lục Cảnh Lễ giật giật: "Mẹ nó! Anh bạo lực quá đấy! Không có chút kỹ xảo nào!"
Khi hai người đang trò chuyện thì bên trên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Lục Đình Kiêu bình thản ném súng về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới với ánh mắt dịu dàng: "Tiểu Bảo ngủ rồi à?"
"Đúng vậy, cuối cùng cũng dỗ được thằng bé ngủ!" Ninh Tịch đáp, sau đó vội vã nói: "Lục Đình Kiêu, tôi có chuyện khẩn cấp cần ra ngoài bây giờ, tôi đã để lại giấy nhắn cho Tiểu Bảo rồi, pin điện thoại cũng đã sạc đầy, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, muộn nhất là trong ba tiếng tôi sẽ về! Tạm biệt!"
Nói xong, cô liền chạy mất.
Lục Cảnh Lễ sờ cằm: "Anh Hai, không biết chị dâu vội vàng như thế là có chuyện gì nhỉ?"
Lục Đình Kiêu thản nhiên nhìn về hướng cô gái vừa chạy đi, sau đó quay lại dặn dò Lục Cảnh Lễ: "Tìm người theo dõi cô ấy."
Ninh Tịch đột nhiên rời đi chắc chắn không phải chuyện đơn giản, nếu không phải vì tình trạng của Tiểu Bảo hiện tại không thể để ở nhà một mình thì anh nhất định sẽ tự mình theo sau.
"Cần gì phải tìm người, để em!" Lục Cảnh Lễ phấn khởi nhận nhiệm vụ.
Lục Cảnh Lễ nhanh chóng về nhà lấy một chiếc xe hơi khiêm tốn, cẩn thận bám theo Ninh Tịch, người đang lái xe máy lao đi như gió.
Hai mươi phút sau, Ninh Tịch dừng lại trước cửa một chung cư nhỏ. Lục Cảnh Lễ vừa quan sát động tĩnh vừa báo cáo tình hình cho Lục Đình Kiêu.
Sau khi trở về, Ninh Tịch nhanh chóng rời khỏi nhà trong lúc Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu thảo luận về công việc. Lục Cảnh Lễ báo cáo rằng công ty của Chu Hướng Thành sẽ bị tiêu diệt trong tháng tới, nhưng thông tin về Ninh Tịch có thể khiến cô bị triệu tập điều tra. Lục Đình Kiêu lo lắng và ra lệnh cho Lục Cảnh Lễ theo dõi Ninh Tịch, người đã vội vã rời đi có lý do gì khẩn cấp. Cuộc trò chuyện giữa họ tiết lộ sự phức tạp trong mối quan hệ và nhiệm vụ mà họ đang phải xử lý.
Trong chương truyện, Bánh bao nhỏ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Ninh Tịch nhưng không thể liên lạc với cô, khiến cô cảm thấy trống rỗng. Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo và lo lắng đến tình trạng của những người máy đang quậy phá. Tiểu Bảo, tuy còn nhỏ, nhưng đã thể hiện tài năng lập trình ấn tượng khiến Ninh Tịch tự hào. Họ trở về nhà và gặp Lục Cảnh Lễ, người đang than phiền về cánh tay bị trật khớp. Ninh Tịch tự tin giúp đỡ, mặc dù có chút nghi ngờ về quá khứ của mình. Chương truyện kết thúc với sự hòa thuận, nhưng cũng mang lại chút lo lắng cho tương lai giữa các nhân vật.
Ninh TịchLục Cảnh LễLục Đình KiêuChu Hướng ThànhNinh Tuyết Lạc