Anh yêu của cô...

Còn có cả tên họ Vân nữa...

Tại sao họ lại đến đây, lại đi cùng nhau như vậy???

Và cả cái đội hình cao cấp đứng phía sau là sao?

Ninh Tịch nuốt một ngụm nước bọt, chậc... có vẻ như... cô đã chơi hơi quá rồi thì phải?

"Tự tại quá ha ~ hửm?" Vân Thâm cười nhưng trong lòng thì không vui, ánh mắt như muốn giết chết kẻ đang ngồi phỗng trên ghế, như thể sắp đến nơi.

Ninh Tịch phớt lờ Vân Thâm, cô thẳng tay quăng cái chén trong tay đi rồi lao về phía Lục Đình Kiêu với tốc độ như ánh sáng.

Gã đại ca hoảng hốt bổ nhào ra để đỡ cái chén, ôi giời ơi! Cái chén này là đồ cổ đó! Đắt giá lắm đấy!

"Anh yêu ~" Ninh Tịch như con chim non bổ nhào vào ngực Lục Đình Kiêu, khuôn mặt cô như thể đang phải chịu thiệt thòi lớn: "Hu hu hu… họ bắt nạt em…"

"Choang!" Một tiếng, cái chén trong tay gã đại ca rơi xuống đất vỡ tan tành...

Không chỉ có hắn ta, mà đám tiểu lâu la bên cạnh cũng nhìn Ninh Tịch như thể đang thấy ma.

Ôi không! Thế này không thể được! Con người không thể vô sỉ như thế!

"Không có! Chúng em không làm như vậy mà!"

"Oan uổng quá…"

"Đại nhân oan uổng quá!"

"Chúng em đâu dám bắt nạt chị này chứ…"

"Hai anh cũng nhìn rõ mọi việc rồi đó, nhất định phải xử lý cho chúng em!"

Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng bỗng vang lên tiếng khóc lóc, vẻ mặt của đám bắt cóc còn uất ức hơn Ninh Tịch nhiều. Có lẽ họ biết Vân ThâmLục Đình Kiêu là hai người đứng đầu nên tất cả đều cầu xin hai người làm chủ.

Tình huống nhanh chóng trở nên hết sức hỗn loạn...

Vân Thâm: "…"

Lục Đình Kiêu: "…"

Lục Đình Kiêu cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ: "Chuyện này là sao?"

Ninh Tịch khịt mũi ngẩng đầu nhìn anh: "Cặp tóc của em... cặp tóc của em bị bọn họ làm hỏng rồi..."

"Là cái quái gì thế?" Vân Thâm nhìn Ninh Tịch nép sát vào ngực Lục Đình Kiêu cảm thấy hơi bực bội.

Ninh Tịch liếc anh ta: "Anh mới là cái quái gì đó! Đó là quà sinh nhật của con trai tôi tặng cho tôi, quan trọng đến mức mà bị bọn họ giẫm nát luôn!"

Vân Thâm: "…"

Tất cả mọi người trong phòng: "…"

Trời ơi… có điên không vậy! Hành hạ bọn họ chỉ vì một cái cặp tóc?

Gã đại ca hít sâu một hơi nhìn về phía những thằng trước đây phụ trách bắt cóc Ninh Tịch: "Mày… thằng nào giẫm hỏng cặp tóc của chị Ninh?"

Gã tóc vànggã gầy cùng tên mặt sẹo nhìn nhau với vẻ mặt vô tội, gã hung dữ thì run rẩy lầm bầm với vẻ mặt tuyệt vọng: "Hình như là em… nhưng mà em cũng chỉ là nhỡ thôi mà…"

"Có phải cái này không?" Lúc này, Thạch Tiêu đứng đằng sau lấy ra một cái cặp tóc màu hồng phấn từ trong túi quần.

Cuối cùng cậu ta cũng có cơ hội thể hiện nhưng lại không phải là chiến đấu mà chỉ để tình cờ nhặt được một cái cặp tóc...

"Chính là nó!" Ninh Tịch lập tức nhận lấy cái cặp tóc với vẻ mặt đau lòng, sát khí trong mắt lại nổi lên.

Gã đại ca sợ rằng cái bà nội này lại phát cuồng, lập tức quay sang đạp cho gã hung dữ một trận túi bụi: "Ai bảo mày ngu! Tự dưng đạp vào cặp tóc của con gái nhà người ta làm gì! Mày có bệnh không???"

Gã hung dữ: "…" Rốt cuộc thì ai mới là đứa bệnh chứ!

"Dạ dạ dạ… em có bệnh… tất cả đều do em…"

Tóm tắt:

Trong một tình huống hỗn loạn, Ninh Tịch thể hiện sự yếu đuối khi cô bị đám bắt cóc oan uổng bắt nạt. Cô lao vào Lục Đình Kiêu kêu gào về cặp tóc qúy giá của mình bị hỏng, gây nên sự việc ngượng ngùng cho cả đám lâu la. Vân Thâm và Lục Đình Kiêu, dù tỏ ra bực bội, vẫn cố gắng làm rõ tình huống. Cuối cùng, sự việc trở nên hài hước khi mọi người cùng nhau vận động để tìm lại cặp tóc và nhận trách nhiệm cho những hành động ngớ ngẩn của mình.