Một đoàn người mặc đồ đen, được huấn luyện bài bản, bao vây toàn bộ căn phòng.

“Đám chó đẻ chết tiệt, chúng mày muốn chết có phải không! Dám phá hỏng nhã hứng của ông!” Gã cầm đầu say khướt, líu lưỡi gào lên. Chưa kịp dứt lời, một họng súng đã chĩa thẳng vào trán gã: “Đầu hàng hoặc là chết.”

“Các... các ngươi rốt cuộc là ai? Chúng mày biết tao là ai không? Tao là lão Đại của Bạch Hổ Đường trong bang Thanh Huyền... tao…”

Tiếng súng vang lên khô khốc. Trên trán gã lão Đại lập tức xuất hiện một lỗ máu rồi gã ngã xuống nền đất kêu "bịch" một cái.

Có giảm thanh nên tiếng súng không lớn nhưng đủ để khiến mọi người trong căn phòng tái mặt.

“Giết... giết người rồi...”

“Lão Đại...”

“Trời ơi! Bọn họ lại dám giết Vương Hổ kìa!”

“Còn ai có ý kiến?” Người đàn ông mặc áo đen vừa nổ súng dùng ánh mắt lạnh như băng quét về phía đám người trong phòng. Tất cả mọi người đều câm như hến.

Một người đàn ông khác mặc áo đen dùng bút vạch một đường lên tờ giấy, ba chữ “Bạch Hổ Đường” trên giấy đã bị gạch bỏ…

“Tiếp theo…”

Cùng lúc đó, một tình cảnh tương tự xảy ra tại mọi ngóc ngách của các tụ điểm trong thế giới ngầm, cả Đê Đô như bị bao trùm trong một lớp sương mù đen tối dày đặc…

Tại một trang viên xa hoa nằm giữa sườn núi, bên trong thư phòng, một người lảo đảo xông vào: “Lão Đại… không xong rồi… không xong rồi!”

“Hấp ta hấp tấp ra cái thể thống gì vậy?”

“Vừa nãy... các phân đường khác của chúng ta ở Đế Đô bị một đám người lạ mặt tập kích… chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, hơn mười phân đường của chúng ta đã bị khống chế rồi…”

“Mày nói cái gì?” Mạnh Chấn Hoàn bật dậy: “Người nào! Thật là to gan!!!”

“Tốc độ của đối phương quá nhanh, chúng ta vẫn chưa tra ra được! Nhưng có một điểm chú ý là trên quần áo của họ có một biểu tượng hình chữ S…”

“Cái… cái gì?” Mạnh Chấn Hoàn lập tức biến sắc: “Mày có nhìn rõ không?”

“Em nhìn thấy rõ mà! Lão Đại, chắc không phải... không phải là người của bên Satan đúng không?” Tên thuộc hạ vừa nói vừa rùng mình.

Trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể làm được như thế này và dám làm chuyện như vậy, trừ người đó ra, anh ta thực sự không nghĩ ra được ai khác.

“Không thể nào.” Mạnh Chấn Hoàn lập tức phủ định phán đoán của tên thuộc hạ. Khi người đó vừa mới bước chân vào Đế Đô, ông ta đã gặp đối phương một lần để thăm dò thái độ. Cứ nhìn thì dường như đối phương hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào thế lực ngầm của Đế Đô, thậm chí còn bảo bọn họ không cần căng thẳng, cứ làm điều gì họ muốn thì sao có thể đột nhiên ra tay mà không hề báo trước?

“Vậy... có lẽ nào là gần đây chúng ta đã đắc tội với ai không?” Tên thuộc hạ không tài nào hiểu nổi.

“Đợi đã, để ta gọi một cuộc điện thoại…” Mạnh Chấn Hoàn trầm mặc, sau đó cầm điện thoại lên tìm số gọi đi. Nhưng đầu bên kia lại rất lâu không có ai nhấc máy…

Mạnh Chấn Hoàn trong lòng đầy bất an, chỉ có thể không ngừng gọi lại. Cuối cùng, lần này cũng có người bắt máy.

“Alo, Dạ Thiếu, đêm khuya quấy rầy ngài thật sự rất xin lỗi, vì vừa nãy tôi nhận được tin báo là rất nhiều cứ điểm của chúng ta bị tấn công. Mà người tấn công chúng tôi hình như lại có biểu tượng của tổ chức các vị…”

“Là mệnh lệnh của Satan.”

Mặt Mạnh Chấn Hoàn lập tức trắng bệch: “Cái... cái gì! Tại sao Satan lại làm như thế? Lần trước chúng ta chẳng nói rõ ràng là…”

“Điều này, tôi khuyên ông Mạnh nên tự điều tra nguyên nhân thì tốt hơn.” Đầu bên kia nói xong liền dập máy luôn.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong bối cảnh căng thẳng giữa các thế lực ngầm tại Đế Đô. Một nhóm người mặc đồ đen đột ngột tấn công và tiêu diệt Lão Đại của Bạch Hổ Đường, gây hoảng loạn cho những người có mặt. Trong khi đó, Mạnh Chấn Hoàn nhận tin tức về sự tấn công bất ngờ từ một tổ chức bí ẩn có biểu tượng chữ S. Ông bị sốc khi phát hiện rằng đối thủ có thể là Satan, dẫn tới một cuộc điều tra khẩn cấp về nguyên nhân của cuộc tấn công này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Ninh Tịch tranh cãi với Vân Thâm về việc những cô gái khác và việc anh luôn bới móc cô. Lúc này, Lục Đình Kiêu nhắc nhở họ về vết thương của lão Đại, tạo nên không khí căng thẳng nhưng hài hước giữa các nhân vật. Cuối cùng, Vân Thâm ra lệnh nhận bang Thanh Huyền, chỉ một câu ngắn gọn đã làm dậy lên một trận hỗn loạn trong thế giới ngầm, cho thấy sự nghiêm trọng của tình hình và sự quyết đoán của anh.