“Tô Diễn, anh không cần phải xin lỗi vì dù tôi có cho anh thêm một cơ hội nữa, anh vẫn sẽ chọn tin tưởng Ninh Tuyết Lạc thôi.”

Tô Diễn vội vàng cắt ngang: “Anh không...”

“Đừng nói là anh sẽ không như vậy,” Ninh Tịch nói, giọng kiên quyết. “Hiện tại, Ninh Tuyết Lạc có phải đã nói với anh rằng cô ta vô tội, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Thôi Thái Tĩnh sao? Còn anh, liệu có phải lại một lần nữa tin tưởng cô ta một cách mù quáng? Nếu bây giờ tôi nói với anh rằng cô ta đang lừa dối anh, anh có tin tôi không?” Ninh Tịch nhấn mạnh vào từng từ.

Tô Diễn cố gắng né tránh ánh mắt đầy thách thức của cô, rồi kiên định nói: “Anh sẽ điều tra rõ ràng!”

Ninh Tịch cười khẩy lắc đầu: “Cần chứng cứ trước mới tin thì cái đó không gọi là tin. Trước đây, anh đã tin cô ta đến mức mà nửa câu giải thích của tôi anh cũng không nghe lọt.”

“Tiểu Tịch, anh…”

“Anh Diễn…”

“Tiểu Tịch!” Tô Diễn đột nhiên ngẩng đầu lên, lần này anh nghe rõ cô gọi mình là “anh Diễn”.

Ninh Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang xuyên qua bóng đêm để nhìn lại một quãng thời gian rất xa: “Anh Diễn, anh có nhớ không? Khi em 9 tuổi, em rất muốn có một chiếc cặp có hình thần tượng nhưng nhà em không cho. Sau đó, trong nhà bị mất 50 đồng. Bà nội em nhất định cho rằng em ăn trộm. Ngay cả ba mẹ em cũng nghi ngờ em. Tiểu Nặc mặc dù bảo vệ em nhưng lúc ấy nó cũng nghĩ em lấy vì nó biết em rất thích nam diễn viên đó…”

Ninh Tịch chỉ mới nói được một nửa, Tô Diễn đã không chịu nổi, cơ thể anh run lên.

Ninh Tịch tự giễu cười một tiếng, giọng nói có chút nghẹn lại: “Lúc đó chỉ có anh, chỉ có anh tin em không trộm. Thậm chí đêm đó anh còn dẫn em đi gõ cửa từng nhà bạn để tìm ra kẻ lấy trộm… Cuối cùng cũng tìm ra người thực sự đã làm…”

“Anh biết không? Lúc đó em đã nghĩ rằng khi lớn lên, nhất định phải gả cho người này!”

“Tiểu Tịch, đừng nói nữa…” Tô Diễn nhắm mắt lại, mặt có vẻ khó chịu.

Ngoài cửa, Lục Cảnh Lễ đang gào thét trong lòng: Chị dâu, đừng nói nữa đi!!! Em sợ tối nay cái bệnh viện này cũng bị phá hủy luôn quá!

Khí thế của Lục Đình Kiêu lúc này thực sự quá đáng sợ, ngay cả Giang Mục Dã, dù đang tức giận cũng phải lùi lại một chút.

Trong khi tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào trong phòng bệnh, Tiểu Bảo đột nhiên giật tay thoát khỏi Lục Đình Kiêu và lao vào bên trong. Cậu bé giống như một con sói con, đầu tiên xô tay của Ninh Tịch ra, rồi ôm chặt lấy chân cô, trừng mắt nhìn Tô Diễn…

“Úi! Tiểu Bảo…” Lục Cảnh Lễ hoảng hốt muốn lao vào nhưng bị Lục Đình Kiêu giữ lại.

Lúc này, Lục Cảnh Lễ nhận ra nếu mình đi vào thì tình hình sẽ không ổn chút nào.

Ninh Tịch bị Tiểu Bảo đột ngột xông vào làm cho sợ hết cả hồn: “Ôi, bảo bối… sao con lại lên đây?”

Cô nhìn qua kính thủy tinh và thấy Lục Đình Kiêu cùng đám bạn đang đứng ở hành lang.

Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo ngước lên nhìn cô, đôi mắt đỏ bừng, không lâu sau đã ướt đẫm, từng giọt nước mắt lăn dài…

Ninh Tịch lập tức hoảng hốt: “Ôi, bảo bối của cô, đừng khóc mà! Rốt cuộc có chuyện gì vậy! Ngoan nào, đừng khóc nữa! Cô sẽ đưa con về nha!”

Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo định rời đi, thì Tô Diễn, sau một chút bàng hoàng, gọi cô lại…

“Tiểu Tịch! Đứa bé này... là... là ai?”

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong một cuộc tranh cãi căng thẳng giữa Ninh Tịch và Tô Diễn về lòng tin của Tô Diễn đối với Ninh Tuyết Lạc. Ninh Tịch nhấn mạnh rằng Tô Diễn đã nhiều lần mù quáng tin tưởng Ninh Tuyết Lạc và chỉ ra những hồi ức đau buồn từ quá khứ khi mà Tô Diễn đã bênh vực cô. Trong lúc đó, Tiểu Bảo, một đứa trẻ, bất ngờ xông vào khiến tình hình trở nên căng thẳng hơn, thể hiện nỗi lo lắng và sự nhạy cảm trong bối cảnh hiện tại.

Tóm tắt chương trước:

Ninh Tịch đến phòng 307 để gặp Tô Diễn sau khi hắn phẫu thuật. Lục Cảnh Lễ, người bạn của cô, tỏ ra bực bội khi thấy cô quan tâm đến Tô Diễn, cản không cho cô vào. Tuy nhiên, Ninh Tịch vẫn tiến vào, thể hiện sự lo lắng cho Tô Diễn. Sau khi tỉnh dậy, Tô Diễn bày tỏ sự xin lỗi vì những hiểu lầm trong quá khứ, điều này khiến Ninh Tịch suy nghĩ về mối quan hệ của họ. Tình huống trở nên căng thẳng khi Lục Cảnh Lễ và những người khác chứng kiến cảnh này.