Ninh Tịch theo thói quen để cằm của Tiểu Bảo tựa lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé và thuận miệng nói: “Con của một người bạn, tôi đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Tôi sẽ liên lạc với Ninh Tuyết Lạc giúp anh.”
Khi Ninh Tịch rời đi, Tô Diễn vẫn đứng đó, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa phòng, trên gương mặt chứa đầy sự hoang mang và nghi ngờ. Đứa trẻ đó rốt cuộc là ai? Tại sao chỉ trong vài giây, gã lại cảm thấy những đường nét trên gương mặt đứa bé đó lại giống hệt Ninh Tịch? Gã thậm chí còn nghĩ đến đứa trẻ đã qua đời năm năm trước; nếu nó còn sống, chắc giờ cũng lớn như vậy. Đáng chết! Sao mình lại có những suy nghĩ như vậy? Quả thật là điên rồi! Đứa trẻ đó đã chết từ năm năm trước rồi. Đúng vậy… đã chết… chắc chắn là nó đã chết… trong tình huống đó, không thể có khả năng nào khác nữa…
Nhìn thấy Tiểu Bảo vừa vào không đến 5 giây thì Ninh Tịch lập tức đi ra, Lục Cảnh Lễ không kìm được mà búng tay vào cái tách: “Tiểu Bảo, con làm tốt lắm!”
Thấy vẻ mặt của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch biết ngay anh đang định trách móc Tiểu Bảo, nên vội vàng bênh vực: “Anh đừng trách Tiểu Bảo, một đứa trẻ như nó thì đâu biết gì! Hơn nữa, Tiểu Bảo đâu có quấy rầy gì tôi đâu!”
Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nói: “Cô chiều nó quá rồi đấy.” Dù giọng điệu có phần trách móc, nhưng trên mặt anh không hề có chút tức giận nào.
Giang Mục Dã đứng bên cạnh chứng kiến cảnh Lục Đình Kiêu ngay khi thấy Ninh Tịch liền lập tức thu lại vẻ mặt áp lực, thậm chí còn tỏ ra dịu dàng, khiến anh ta bất ngờ tới mức không nói nên lời - Dối trá, quá dối trá!
“Ai bảo anh suốt ngày cứ làm dữ với Tiểu Bảo, tôi chỉ đang thay anh bù đắp cho Tiểu Bảo thôi!” Ninh Tịch vừa vuốt tóc cho Tiểu Bảo, trong mắt thoáng hiện nét u ám khó nhận ra. Bây giờ không đối tốt với Tiểu Bảo, sau này đâu còn cơ hội nữa.
Khi ra khỏi bệnh viện, sau khi lên xe, Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo và dỗ dành, một lúc sau thằng bé nhanh chóng ngủ say.
Lục Cảnh Lễ không nhịn nổi nữa, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Tiểu Tịch Tịch, cô làm gì mà ôn lại kỷ niệm với anh Diễn của cô thế? Chắc không phải định nối lại tình xưa với cái tên cặn bã đó chứ?”
Giang Mục Dã ngồi ở ghế lái phụ nghe thế liền “hừ” lạnh một tiếng: “Nối nối cái mông! Vừa rồi suýt nữa thì tôi cũng bị cô ta lừa, con nhóc này lại diễn trò Tiểu Bạch Hoa, không những thế… còn đặc biệt sử dụng mỹ nhân kế nữa!”
Ninh Tịch nhướng mày: “Có tiến bộ đấy nhỉ, thế mà cũng bị ông nhìn ra à!”
Lục Đình Kiêu ngồi bên cạnh Ninh Tịch, sắc mặt có phần lạnh đi. Vừa rồi, anh chỉ cần nhìn là biết thái độ của Ninh Tịch đối với Tô Diễn tuyệt đối không phải là thật lòng; điều khiến anh thực sự tức giận chính là - cô lại dùng mỹ nhân kế với người khác chứ không phải anh…
“Đúng rồi, tôi còn phải gọi điện cho Ninh Tuyết Lạc cái đã!” Trong lúc ôm Tiểu Bảo, Ninh Tịch cẩn thận dịch chuyển để thằng bé không bị thức dậy rồi lôi điện thoại ra.
“Để tôi ôm giúp cô.” Lục Đình Kiêu quay sang giúp Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo.
Khi điện thoại vừa được kết nối, giọng của Ninh Tuyết Lạc vang lên: “Ninh Tịch? Hừ, gọi điện cho tao làm cái gì? Muốn giễu võ giương oai à? Con đê tiện! Nhìn thấy tao thân bại danh liệt bây giờ mày vui lắm phải không, đắc ý lắm phải không? Tao nói cho mày biết, mày đừng có vội mà đắc ý! Mày tưởng ba mẹ và anh Diễn sẽ tin những lời vớ vẩn mày nói sao? Mày chẳng qua chỉ là một con nhà quê tưởng bám được vào…”
Đợi Ninh Tuyết Lạc mắng chửi được một lúc, Ninh Tịch mới từ từ mở miệng: “Cô Ninh… để tôi nhắc cô một câu, bây giờ tôi đang để loa ngoài, hơn nữa Tô Diễn còn đang ở bên cạnh tôi đây ~~!”
Chương truyện xoay quanh Ninh Tịch và Tiểu Bảo, khi Ninh Tịch thể hiện sự chăm sóc với cậu bé, trong khi những nghi ngờ về quá khứ của Tô Diễn trỗi dậy. Mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu cũng được khắc họa qua sự bảo vệ và bênh vực dành cho Tiểu Bảo. Tình huống trở nên căng thẳng khi Ninh Tịch gọi điện cho Ninh Tuyết Lạc, người đã có những lời lẽ thậm tệ về cô. Cuộc đối thoại không chỉ tiết lộ mâu thuẫn mà còn làm nổi bật sự phức tạp trong các mối quan hệ của họ.
Chương truyện diễn ra trong một cuộc tranh cãi căng thẳng giữa Ninh Tịch và Tô Diễn về lòng tin của Tô Diễn đối với Ninh Tuyết Lạc. Ninh Tịch nhấn mạnh rằng Tô Diễn đã nhiều lần mù quáng tin tưởng Ninh Tuyết Lạc và chỉ ra những hồi ức đau buồn từ quá khứ khi mà Tô Diễn đã bênh vực cô. Trong lúc đó, Tiểu Bảo, một đứa trẻ, bất ngờ xông vào khiến tình hình trở nên căng thẳng hơn, thể hiện nỗi lo lắng và sự nhạy cảm trong bối cảnh hiện tại.
Ninh TịchTiểu BảoTô DiễnLục Cảnh LễLục Đình KiêuGiang Mục DãNinh Tuyết Lạc