Nghe vậy, Thạch Tiêu và Hùng Chí lập tức bị kích thích, nhóm người mũi lõ này làm họ trở thành trò tiêu khiển.

"Vậy nếu chúng tôi nhận ra thì sao?!" Thạch Tiêu lại hỏi.

"Nhận ra à?" Gã đầu trọc ngạc nhiên, rõ ràng là chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

"À, nếu các người nhận ra thì cũng phải phân chia thôi. Một thùng súng như thế, lẽ nào lại không có khẩu nào mà các người không biết, ha ha ha!" Gã trọc tỏ vẻ đắc ý trên mặt.

Thạch Tiêu và Hùng Chí tức giận đến mức muốn bùng nổ, nhưng vẫn phải nén giận, không hợp tác với bọn chúng là xong đời ngay. Họ không biết tình huống thế nào nên cố gắng kéo dài thời gian trước đã.

Nhưng khi cả hai vừa mở thùng ra, họ đã ngẩn người, bên trong toàn là những khẩu súng mà họ chưa từng thấy bao giờ.

"Đây…." Thạch Tiêu cảm thấy bơ vơ.

"Sao thế, không nhận ra à? Ha ha, vậy thì chúng ta phải tuân theo quy tắc của trò chơi chứ nhỉ. Ai xung phong chết trước?" Gã đầu trọc đẩy mũi súng đen ngòm vào Hùng Chí rồi lại chuyển sang Thạch Tiêu, cứ như vậy lặp đi lặp lại…

Đúng lúc đó, một giọng nói đột ngột vang lên.

"Để tôi." Ninh Tịch tiến bước về phía cái thùng.

Nhìn thấy Ninh Tịch, bọn người mũi lõ đều sửng sốt, cô ta từ đâu chui ra vậy? Không chỉ bọn chúng, đến cả Hùng Chí và Thạch Tiêu cũng ngạc nhiên, người phụ nữ này… vào đây lúc nào vậy!?

"Cô! Ai cho cô đến đây!" Thạch Tiêu bừng tỉnh quát ầm lên.

Dù có gào to cỡ nào, Ninh Tịch cũng không thèm để ý. Cô ta đã tập trung nhìn chằm chằm vào đống vũ khí.

"Hùng Chí! Cô ta là ai vậy?! Tại sao cậu còn dẫn theo một đứa con gái đến đây!? Mẹ nó, cậu để não cho chó gặm rồi à?" Thạch Tiêu quát ầm lên.

Hùng Chí cũng ngẩn người, cậu ta hoàn toàn không biết Ninh Tịch theo sau.

"Cô ta nghĩ đây là phim à!? Mẹ nó!" Gương mặt Thạch Tiêu trở nên tối sầm.

"Tôi không biết... là do cô ấy lén lút theo sau!" Hùng Chí chỉ còn cách giải thích như vậy.

"Khốn kiếp!" Thạch Tiêu mắng, sau đó nhìn Ninh Tịch bằng ánh mắt đầy căm phẫn: "Một đứa như cô thì biết cái gì chứ, cút đi cho tôi!"

"Cậu... muốn chết à?" Ninh Tịch lạnh lùng nhìn Thạch Tiêu.

"Ha ha ha, nội bộ có vấn đề đấy à, thú vị đấy, tiếp tục đi!" Gương mặt gã trọc toát lên vẻ hào hứng.

"Đáng thương, sự sợ hãi đã khiến bọn chúng đánh mất lý trí." Cô nàng có đai đỏ đen thản nhiên nhận xét.

"Không cần chú ý đến cô ta, để tôi!" Thạch Tiêu không thể để số phận của những người bên cạnh rơi vào tay một đứa như cô ta, không khéo cô ta còn tưởng rằng đây là phim trường.

Gã trọc lập tức lắc đầu: "Không được, cô ta đã nhận thì phải để cô ta tham gia, đổi người khác sẽ khiến các người không còn quyền nữa, tôi vẫn phải giết một người."

Nghe vậy, sắc mặt Thạch Tiêu trở nên xám xịt, ánh nhìn của cậu ta về phía Ninh Tịch càng ngày càng hung hãn. Nếu không trút giận lên người phụ nữ này, cậu sẽ không thể nào nguôi ngoai được!

Cậu ta không thể hiểu nổi, một người như Lục Đình Kiêu, một thủ lĩnh mà cậu sẵn sàng sống chết theo, tại sao lại có thể coi trọng một cô gái như Ninh Tịch.

Ninh Tịch không thèm để ý đến ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Thạch Tiêu, cô tùy tiện chọn một khẩu súng ngắn rất tinh xảo trong thùng: "Đây là Glock 17 của Áo, thiết kế cho quân đội Áo, dài khoảng 185 mm, nặng khoảng 0.6 kg, chiều dài nòng khoảng 114 mm, băng đạn chứa 17 viên, tầm bắn tối đa là 72 mét."

Tóm tắt chương này:

Trong một tình huống căng thẳng, Thạch Tiêu và Hùng Chí bị gã đầu trọc đe dọa khi phát hiện một thùng súng lạ. Họ cố gắng kéo dài thời gian trong khi tình hình trở nên nguy hiểm. Bất ngờ Ninh Tịch xuất hiện, khiến mọi người kinh ngạc. Trong khi Thạch Tiêu bực bội vì sự hiện diện của cô, Ninh Tịch bình tĩnh lựa chọn một khẩu súng trong thùng, thể hiện kiến thức của mình về vũ khí. Cuộc chiến giằng co giữa sự sống và cái chết đang đến gần.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, cô gái thể hiện khả năng võ thuật đáng kinh ngạc khi dễ dàng đánh bại một gã đàn ông đang định tấn công mình. Sự tức giận và thách thức từ gã đàn ông phản ánh căng thẳng trong tình huống, trong khi Hùng Chí và Thạch Tiêu chứng kiến sự ưu việt của cô. Gã trọc đầu đưa ra một trò chơi nguy hiểm, yêu cầu Hùng Chí và Thạch Tiêu phải xác định vũ khí trong thùng, với cảnh báo rằng nếu họ nhận nhầm, một trong số họ sẽ bị giết, tạo nên sự hồi hộp cho người đọc.