Không chỉ riêng Thạch Tiêu mà cả Hùng Chí và người đàn ông mà Thạch Tiêu mang đến đều có những nét mặt đầy lo âu. Ninh Tịch, nếu nói nhẹ thì là một diễn viên, mà nói thẳng ra thì chẳng qua chỉ là một cô nàng ca hát hạng bét, sao mà hiểu biết được những thứ này, thật là buồn cười.
"Con bé thối tha từ đâu ra vậy! Mày muốn hại chết tụi tao à! Mày bảo mày là diễn viên, đúng không? Mẹ kiếp, sao không đi tìm đạo diễn hay nhà sản xuất mà lại lôi quy tắc ngầm ở đây? Mày tưởng đây là sân khấu của mày à!!!" Gã mà Thạch Tiêu mang theo giờ đã nghĩ đến việc giết Ninh Tịch.
Nhưng Ninh Tịch vẫn tiếp tục cầm khẩu súng, quan sát tỉ mỉ: "Loại súng lục này, thật sự cũng có thể dùng được. Giờ hầu hết nhân viên FBI ở Mỹ đều đang dùng cái này." Nói rồi, cô quẳng khẩu Glock 17 của Áo sang một bên.
Bọn Thạch Tiêu chỉ nghe thấy những loại vũ khí có khả năng xuyên thủng hay sát thương cao, chứ chẳng quen thuộc gì với những món đồ chơi như súng lục. Dù Ninh Tịch nói có lý, nhưng trong mắt họ, cô chỉ là một con hát, sao có thể hiểu biết về súng ống cho được.
…
"Thế nào, tôi nói có đúng không?" Trong lúc bọn Thạch Tiêu còn đang lo lắng, Ninh Tịch quay sang nói với bọn đầu trọc.
Khóe miệng gã đầu trọc nhếch lên. Những gì cô nói hoàn toàn chính xác, thậm chí gã còn thấy cô miêu tả rất rõ về đặc tính cũng như ưu nhược điểm của khẩu Glock 17, như thể cô đã từng tiếp xúc với nó.
"Ha ha ha ha, thông minh ghê! Trò chơi của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, cô tiếp tục đi." Gã đầu trọc cười lớn.
Nghe gã nói vậy, bốn người Hùng Chí đứng đó hơi bất ngờ. Lời của cô diễn viên vừa rồi đều đúng sao?!
"Mẹ kiếp! Nguy hiểm quá!" Gã Thạch Tiêu bỗng nhớ ra một điều: "Đúng rồi, nếu cô ta là diễn viên, có lẽ đã từng diễn những cảnh hành động rồi, chắc chắn vì lý do phim nên đã tiếp xúc với loại súng này trước đây!"
Thạch Tiêu và Hùng Chí có vẻ cũng đồng ý với quan điểm của người đàn ông kia. Dù sao Ninh Tịch cũng là diễn viên, không có gì lạ khi cô có cơ hội làm việc trong các bộ phim hành động liên quan đến súng đạn. Có khả năng trước đây cô đã tiếp xúc với mô hình Glock 17, nên giờ mới có thể nói rõ ràng như vậy.
"Quá nguy hiểm…" Hùng Chí hít một hơi thật sâu, nếu như vừa rồi Ninh Tịch nói sai dù chỉ một từ, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi!
"Chúng tôi yêu cầu đổi người!" Thạch Tiêu bỗng lên tiếng.
Ninh Tịch nhận ra rằng khẩu Glock 17 kia rất có thể chỉ là mèo mù vớ cá rán. Nếu tiếp tục kéo dài tình hình này, mạng sống nhỏ bé của bọn họ rất có thể sẽ bị đe dọa!
"Đúng, đúng, đúng, phải đổi người!" Người đàn ông mà Thạch Tiêu dẫn đến liên tục gật đầu, bảo rằng để họ tự quyết là tốt hơn việc để một đứa diễn viên hạng ba điều khiển, cho dù có sai cũng không sao, số phận của họ vẫn do chính họ nắm giữ, không cần thiết phải giao cả tính mạng cho một diễn viên.
"Nếu đổi người, thì tương đương với việc bỏ quyền. Các mày có chắc chắn không? Nếu chắc thì tao sẽ bắt đầu giết heo bây giờ." Khuôn mặt gã đầu trọc tràn đầy sự mỉa mai, đây là trò chơi giữa mèo và chuột; khi nào gã chơi chán thì sẽ đến lượt họ chịu đựng.
Trong chương truyện này, Ninh Tịch, một diễn viên không có kinh nghiệm, bất ngờ phải đối mặt với một tình huống nguy hiểm liên quan đến súng. Những người xung quanh cô, bao gồm Thạch Tiêu và Hùng Chí, ban đầu nghi ngờ khả năng của cô nhưng dần nhận ra rằng cô có kiến thức đáng ngạc nhiên về súng Glock 17. Mặc dù lo âu về tình thế nghiêm trọng, các nhân vật bắt đầu nghi ngờ khả năng sống sót và quyết định liệu có nên đổi người trong tình huống rủi ro này hay không, tạo ra một căng thẳng đầy bất ngờ.
Trong một tình huống căng thẳng, Thạch Tiêu và Hùng Chí bị gã đầu trọc đe dọa khi phát hiện một thùng súng lạ. Họ cố gắng kéo dài thời gian trong khi tình hình trở nên nguy hiểm. Bất ngờ Ninh Tịch xuất hiện, khiến mọi người kinh ngạc. Trong khi Thạch Tiêu bực bội vì sự hiện diện của cô, Ninh Tịch bình tĩnh lựa chọn một khẩu súng trong thùng, thể hiện kiến thức của mình về vũ khí. Cuộc chiến giằng co giữa sự sống và cái chết đang đến gần.