Lý Nhạc Lăng uống một ngụm nước trái cây mà trợ lý mang tới, cảm thấy vui sướng không diễn tả nổi, "Chậc, còn hấp dẫn hơn cả những gì tôi tưởng tượng! Nếu đã biết sẽ thất bại, tại sao phải cố gắng làm gì? Chẳng lẽ còn nghĩ sẽ xảy ra kỳ tích sao?"
Nói xong, Lý Nhạc Lăng cầm điện thoại lên, thoải mái gọi một số: "Alo, Tuyết Lạc à ~"
"Nhạc Lăng, cậu đã xong phần casting chưa? Kết quả thế nào rồi?" Giọng nói bên kia truyền tới nhẹ nhàng, uyển chuyển.
"Ừm, xong rồi! Kết quả hả? Chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng đâu!" Mười ba người trước đó tuy có vẻ là đối thủ, nhưng những người sau thì có vẻ chẳng đáng kể, cô hoàn toàn tin tưởng vào chiến thắng của mình.
"Tớ biết cậu sẽ không có vấn đề gì mà!"
"Ha ha, còn phải cảm ơn cậu vì đã nhường tớ, nếu không chắc chắn vị trí đại diện này phải là của cậu!"
"Coi cậu nói kìa, chị em với nhau nói mấy chuyện này làm gì! Hơn nữa, cậu cũng đã giúp tớ không ít, đơn hàng lớn của công ty ba tớ trước đây phần nào nhờ cậu giới thiệu mẹ cậu cho tớ!"
"Chuyện đó không thành vấn đề! À, đúng rồi, cậu có biết tớ vừa mới thấy ai không?"
"Ai vậy?"
"Đứa con nuôi nhà cậu, Ninh Tịch ấy!"
"Sao nó lại đi casting được?"
"Không biết nó đã dẫm phải cái gì mà lại được qua vòng sơ khảo, nhưng nhờ có nó mà tớ mới được xem một màn kịch thú vị! Chủ đề quảng cáo lần này của bọn tớ rất cao quý, nhưng nó thì lại xuất hiện trong bộ dạng như ăn mày!"
"Gì cơ? Nó điên à!"
"Có thể! Đối với loại người này mà cậu còn phải kiêng dè ư? Tớ thấy nó tự tìm đường chết cho mình thì có! Thôi, không nói với cậu nữa, chờ tớ khải hoàn trở về nhé!"
...
Lúc này, trong phòng casting.
Trước ánh mắt và sự cười nhạo khó có thể tin của Cook, Ninh Tịch đứng im lặng, mặt không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt trong trẻo và sạch sẽ.
Ngược lại, khi Cook nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Thực ra, trang phục của cô không đến nỗi nào, chỉ là so với những minh tinh cao quý lấp lánh thì trông có vẻ tầm thường và xuề xòa.
Chiếc váy liền thân trên người cô mặc dù có vẻ cũ kỹ, nhưng thực tế rất sạch sẽ và gọn gàng. Gương mặt tinh tế hoàn toàn không trang điểm của cô khiến ông nhớ đến một câu thơ Trung Quốc: "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức."
Thế nhưng, đối mặt với một người đến casting mà không có ý thức chuẩn bị như vậy, đạo diễn Cook cảm thấy đây là một sự sỉ nhục và muốn trực tiếp loại cô.
"Cô! Tôi đang nói chuyện với cô đó, cô không hiểu tiếng Trung à? Cô đã bị loại rồi, mời cô lập tức rời khỏi đây ngay, đừng làm ảnh hưởng tới những người phía sau!" Ông ta thậm chí còn không buồn nhìn tên cô nữa.
Khi Cook đang lớn tiếng quát tháo, Ninh Tịch đã tiến tới chỗ cây cổ cầm mà Lý Nhạc Lăng vừa mới diễn, ngón tay tùy ý gảy mấy dây đàn.
Cook thấy vậy càng tức giận: "Xin cô đừng tùy tiện động vào đạo..."
Ông chưa nói xong thì một chuỗi âm thanh du dương đã vang lên bên tai...
"Đây... đây là... Cô lại biết Quảng Lăng Tán!" Cook ngạc nhiên. Đây là một trong những bản nhạc khó nhất trong các bài cổ cầm, vừa rồi Lý Nhạc Lăng chỉ chọn khúc Ngô Diệp Vũ Thu Phong mà thôi.
Ninh Tịch không nói gì, cô từ từ ngồi xuống trước chiếc cổ cầm và tiếp tục gảy.
Cook bị âm thanh đàn làm cho say mê, nhất thời quên mất phải nói gì...
Trong chương này, Lý Nhạc Lăng cảm thấy vui vẻ khi nhận được nước trái cây và tự tin về kết quả casting của mình. Trong khi đó, bạn cô là Tuyết Lạc hỏi về tình hình thử vai. Ninh Tịch, một thí sinh không chuẩn bị kỹ, bị đạo diễn Cook chê bai, nhưng cô đã gây ấn tượng bằng khả năng chơi cổ cầm của mình khi trình diễn một bài nhạc khó. Sự tương phản giữa Ninh Tịch và những người khác tạo nên một bầu không khí căng thẳng và hấp dẫn trong phòng casting.