Lục Đình Kiêu, anh cho em đi cùng đi, em sẽ không làm phiền anh đâu. Em không vào nhà, chỉ cần chờ ở bên ngoài thôi, nếu không có chuyện gì thì em sẽ về! Nếu bây giờ em về thì cũng không ngủ được đâu!”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô, Lục Đình Kiêu không nói gì, giống như có điều gì khó nói.
“Được không?” Ninh Tịch kéo tay áo của Lục Đình Kiêu, gần như cầu xin và lắc lắc.
Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm một cái, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc. Cuối cùng anh nhìn về phía cô, cân nhắc lựa chọn lời nói: “Được rồi, Ninh Tịch, trước tiên em nghe anh nói đã. Tiểu Bảo… không chỉ đơn giản là sốt, nó có thể nghiêm trọng hơn một chút! Anh có thể đưa em đi, nhưng em đừng quá kích động nhé!”
Vừa dứt lời, nước mắt của Ninh Tịch đã bắt đầu rơi không ngừng: “Tiểu Bảo ốm nặng lắm sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao tự nhiên lại ốm nặng như vậy chứ? Không phải anh đã nói chỉ là sốt thôi sao? Sao lại thành cơn sốt nghiêm trọng được? Anh còn nói không gạt em! Vậy là sao? Tại sao lại giấu em?”
Lục Đình Kiêu hoàn toàn không ngờ Ninh Tịch lại khóc như vậy, nhất thời anh cảm thấy bối rối. Một bên anh yêu cầu Trình Phong lập tức lái xe về Lục trạch, một bên cuống quýt đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, bất đắc dĩ nói: “Chính vì sợ em sẽ như vậy nên anh mới không dám cho em đi theo. Chưa đến nơi mà em đã như thế này thì lát nữa gặp Tiểu Bảo em sẽ ra sao?”
“Hu... hu hu hu...” Ninh Tịch càng khóc càng dữ dội, đến nỗi không nói nên lời, chỉ biết hu hu mãi mà chẳng biết đang nói gì.
Trái tim của Lục Đình Kiêu bị nước mắt của cô làm tan nát. Anh không biết cách dỗ dành người khác, chỉ có thể ôm cô vào lòng, vuốt ve từ tóc tới lưng cô: “Biết thế này thì không nói cho em còn tốt hơn...”
Phía trước, Trình Phong đang lái xe cũng không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào. Không chỉ ngạc nhiên vì một cô gái mạnh mẽ như Ninh Tịch lại có mặt yếu đuối như vậy, mà điều đáng sợ hơn là ông chủ của cậu, Lục Đình Kiêu, lại có một mặt dịu dàng như thế...
Hôm nay cậu ta đã nhận ra nhiều điều mới!
Không khí giữa hai người thật giống như một đôi vợ chồng đang lo lắng cho con trai bé bỏng của mình... Không có chút cảm giác không phù hợp nào cả...
Lúc này Ninh Tịch cũng hối hận đến xanh mặt. Tại sao lần trước đưa Lục Đình Kiêu về chỉ gặp Tiểu Bảo một chút lại vội đi như vậy? Tại sao không quan tâm Tiểu Bảo nhiều hơn? Tại sao cô không dám mạnh dạn hơn một chút chứ?
Sau một hồi khóc rất lâu, Ninh Tịch mới khôi phục lại chút bình tĩnh: “Lục Đình Kiêu, anh đừng giấu em, em nhất định phải biết!”
Lục Đình Kiêu đáp: “Vậy em phải hứa là không được khóc.”
Ninh Tịch nói: “Em... không dám hứa!”
“…”
Lục Đình Kiêu đỡ trán, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Anh cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói với cô: “Thật ra chỉ là bệnh cũ. Bắt đầu từ khi Tiểu Bảo xảy ra chuyện, thằng bé thường tái phát sau một thời gian. Triệu chứng chỉ là sốt cao, nhưng khác với cơn sốt bình thường... Thằng bé sẽ sốt cao không giảm, không có cách nào hạ sốt được...”
Ninh Tịch kiên quyết muốn đi cùng Lục Đình Kiêu khi biết Tiểu Bảo ốm nặng. Dù Lục Đình Kiêu lo lắng về cảm xúc của cô, Ninh Tịch không thể kiềm chế nước mắt và bày tỏ nỗi lo cho Tiểu Bảo. Cô hối tiếc vì trước đó không chú ý nhiều đến cậu bé và muốn biết tổng thể tình trạng. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu giải thích về tình trạng của Tiểu Bảo, khiến Ninh Tịch lo lắng nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi biết nguyên nhân sự việc.
Trong chương này, Ninh Tịch thể hiện sự biết ơn đối với Lục Đình Kiêu và Cung Thượng Trạch, khi cô quyết định chăm sóc cho Thượng Trạch, tạo cảm giác ấm áp và trách nhiệm. Mặc dù Lục Đình Kiêu trấn an Ninh Tịch về tình hình của Tiểu Bảo, cô cảm thấy lo lắng và không yên tâm. Mối quan hệ giữa các nhân vật trở nên sâu sắc hơn khi Ninh Tịch khám phá vai trò mới của mình, với sự hỗ trợ từ Lục Đình Kiêu. Tuy nhiên, một vấn đề bất ngờ từ công ty dấy lên sự lo lắng cho Tiểu Bảo.