Ninh Tịch hoảng hốt: "Tại sao lại có thể như vậy..."
Lục Đình Kiêu vội vàng trấn an: "Cứ khoảng một thời gian thì lại tái phát một lần. Nhưng hơn nửa năm nay, Tiểu Bảo không gặp phải vấn đề gì, có lẽ lần này chỉ là cơn sốt bình thường thôi, em đừng lo lắng quá!"
Ninh Tịch thừa biết đây không đơn giản chỉ là cơn sốt thông thường, nếu không giọng nói của Lục Đình Kiêu đã không có vẻ căng thẳng như vậy.
"Trình Phong! Dừng xe!!!" Ninh Tịch bất ngờ ra lệnh.
Trình Phong hiểu rằng dù không phải lúc nào cũng nghe lời Boss, nhưng chắc chắn phải nghe lời vợ Boss nên rất nhanh chóng tấp xe vào lề: "Ninh tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
Ninh Tịch không trả lời, mở cửa xe, rồi đi đến mở cửa ghế lái: "Anh xuống, ra ghế sau ngồi!"
"Dạ?" Trình Phong ngỡ ngàng.
Nhưng Ninh Tịch không chờ phản ứng, lập tức nắm cổ áo anh và đẩy vào ghế sau, rồi tự mình ngồi lên ghế lái, đạp ga...
"Vù" một tiếng, chiếc xe gầm rú rồi lao đi như một mũi tên.
Trình Phong chưa kịp chuẩn bị, hoảng hồn đến mức tim suýt rớt ra ngoài, túm chặt tay nắm ở trần xe, sợ hãi nhìn cô gái đang ngồi phía trước.
Rõ ràng một giây trước cô còn là một con thỏ nhỏ khóc lóc, giờ phút chốc đã trở thành nữ hoàng tốc độ.
Có thể chậm lại một chút được không?
Lục Đình Kiêu nhìn “vợ mình” đang lái xe như điên, định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại chọn im lặng. Thôi kệ, nếu cô ấy đã điên thì cứ để cô ấy điên đi! Thỉnh thoảng phát tiết một chút cũng tốt!
Chiếc xe vượt qua hàng loạt phương tiện trên đường, lao thẳng và bẻ cua gọn ghẽ. Trình Phong sắp ói ra cả mật xanh mật vàng, hoảng sợ nhìn về phía Lục Đình Kiêu bên cạnh, cầu cứu anh khuyên ngăn, nhưng trong mắt Lục Đình Kiêu chỉ có sự dung túng và chiều chuộng dành cho vợ mình.
Một lát sau, chiếc xe đã tới trước cửa Lục trạch... và vẫn duy trì tốc độ khủng khiếp. Nhìn thấy chiếc xe sắp tông vào cửa, Trình Phong nhắm mắt, chấp nhận số phận.
Một giây sau, Ninh Tịch gấp phanh lại. Chiếc xe dừng lại vững vàng cách cửa chỉ nửa mét.
Ngay khi dừng xe, Ninh Tịch lập tức nghiêng đầu thúc giục: "Lục Đình Kiêu, anh vào đi!"
"Được, em ở đây đợi tôi." Lục Đình Kiêu bước xuống xe, nhanh chóng hướng về phía ánh đèn.
Ở ghế sau, Trình Phong gần như bò xuống xe, vừa đặt chân xuống đã vội vàng vịn vào một gốc cây, nôn ọe ra hết mật xanh mật vàng.
Trong phòng khách, mọi người đều lo lắng, Lục Sùng Sơn thì bồn chồn, còn Nhan Như Ý thì khóc sưng cả mắt.
Khi thấy Lục Đình Kiêu trở về, Nhan Như Ý vội vàng tiếp đón: "Đình Kiêu, con về rồi! Mau xem Tiểu Bảo đi!"
Lục Đình Kiêu bước thẳng vào phòng Tiểu Bảo, thấy khuôn mặt thằng bé tái mét, đôi môi khô nứt, người co quắp, đang được một nhóm bác sĩ vây quanh. Biểu cảm họ tỏ ra rất lo lắng.
Sắc mặt Lục Đình Kiêu sa sầm, tình trạng của Tiểu Bảo nghiêm trọng hơn anh tưởng.
"Tại sao lại như vậy?" Giọng anh lạnh lẽo.
Ánh mắt Nhan Như Ý có chút trốn tránh: "Mẹ... mẹ cũng không biết. Từ chiều Tiểu Bảo đã có dấu hiệu không tốt. Mẹ đã gọi bác sĩ đến kiểm tra, thì thấy chỉ là sốt nhẹ, không có gì đáng ngại. Nhưng ai ngờ nửa đêm cơn sốt lại lên đến hơn 40 độ, cơ thể lại bắt đầu co giật, không thể nào giảm sốt được! Tình hình giống hệt như trước đây!"
Ninh Tịch hoảng hốt trước tình trạng sức khỏe của Tiểu Bảo, cô không tin rằng đó chỉ là cơn sốt bình thường. Cô yêu cầu Trình Phong dừng xe rồi nhanh chóng lái đi. Lục Đình Kiêu lo lắng nhưng cũng ủng hộ hành động của vợ mình. Khi đến nơi, bầu không khí căng thẳng khi Tiểu Bảo bị bác sĩ vây quanh do cơn sốt cao gây co giật, khiến mọi người hoang mang. Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu phải đối mặt với nỗi lo lắng này một lần nữa, khi bệnh tình của Tiểu Bảo nghiêm trọng hơn họ dự đoán.
Ninh Tịch kiên quyết muốn đi cùng Lục Đình Kiêu khi biết Tiểu Bảo ốm nặng. Dù Lục Đình Kiêu lo lắng về cảm xúc của cô, Ninh Tịch không thể kiềm chế nước mắt và bày tỏ nỗi lo cho Tiểu Bảo. Cô hối tiếc vì trước đó không chú ý nhiều đến cậu bé và muốn biết tổng thể tình trạng. Cuối cùng, Lục Đình Kiêu giải thích về tình trạng của Tiểu Bảo, khiến Ninh Tịch lo lắng nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi biết nguyên nhân sự việc.
Ninh TịchLục Đình KiêuTrình PhongTiểu BảoLục Sùng SơnNhan Như Ý
sốttình trạng nghiêm trọngKhẩn trươngcấp cứuLo lắngLo lắngKhẩn trươngcấp cứu