Ninh Tịch vừa dứt lời, đôi mắt cô đã sáng rực lên: "Boss đại nhân, anh thích mẫu vợ như thế nào? Hiền lành? Mạnh mẽ? Hài hước? Đáng yêu? Hay ngốc nghếch?"
Lục Đình Kiêu liếc qua cô, đáp đơn giản: "Thích tất cả."
Khóe miệng Ninh Tịch cứng lại: "Hửm... Boss đại nhân, anh đúng là quá... bao dung rồi đấy..."
Lục Đình Kiêu nhìn cô với vẻ nghiêm túc: "Vì đó là em. Bởi vì là em nên mới thích tất cả."
Ninh Tịch: "..." Bây giờ tôi thật sự yếu đuối, không chịu nổi đòn này của anh đâu, cẩn thận tim tôi không chịu được mà lên cơn đột quỵ đó!
Tại một khách sạn năm sao ở thành phố DiBu, Quách Khải Thắng đang sốt ruột không yên, đã ba ngày không nhận được tin tức gì của Ninh Tịch. "Mục Dã, người tối qua cậu tìm là ai? Rốt cuộc có đáng tin không?"
Giang Mục Dã nhăn mặt, không đáp gì. Không đáng tin? Nếu người này không đáng tin thì có lẽ chẳng còn ai đáng tin nữa.
Thực ra, khi gọi điện cho Lục Đình Kiêu, anh đã phải đấu tranh rất nhiều, lần đầu tiên cảm thấy sự bất lực và căm hận với chính mình, khi cô gái mình thích, anh lại không thể bảo vệ, còn phải nhờ người khác giúp đỡ. Có ai chịu nổi cảm giác này không...
Giờ đây, anh thật sự tin vào quả báo rồi, những năm tháng chỉ biết làm tổn thương bao nhiêu cô gái, giờ thì chính mình phải trả giá.
Trước đó, anh đã gọi cho Trình Phong để hỏi tình hình, nhưng biết rằng vấn đề rất khó giải quyết nên không dám gọi điện thúc giục. Nhưng giờ đã trôi qua một khoảng thời gian dài, có lẽ cũng đã có tin tức gì đó chăng?
Giang Mục Dã suy nghĩ rồi quyết định gọi điện. Nếu ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định... sẽ không gọi cuộc điện thoại khiến anh đau lòng này nữa!!!
"Alo, cậu à, cậu đã tìm được người chưa?"
"Rồi." Giọng nói trầm ổn của một người đàn ông vọng từ đầu dây bên kia.
"Cô ấy thế nào? Không sao chứ? Cháu có thể nói chuyện với cô ấy không?"
Lục Đình Kiêu nhíu mày, không muốn Ninh Tịch bị làm phiền lúc này. Có thể nói, anh chỉ là không muốn vợ mình nói chuyện với người đàn ông khác, đặc biệt là với người vẫn luôn nhớ về cô.
Vì quá lo lắng nên dù chỉ là một sự đụng chạm nhỏ cũng khiến anh cảm thấy như đang bị cướp đi.
Ngay lúc này, Ninh Tịch đang đo nhiệt độ, nghe thấy giọng của Giang Mục Dã, cô hoảng hốt: "Aaaa!!! Chết rồi! Tự dưng em mất tích! Chắc bên phía đoàn phim đang sốt ruột lắm! Ông xã, mau đưa điện thoại cho em đi nào!"
Chà, từ góc độ này mà nói, Ninh Tịch thật sự là một diễn viên hiếm có... Tốc độ nhập vai quả là rất đỉnh...
Chắc chắn sẽ không bị lộ!
Lục Đình Kiêu: "Ừm!" Anh lập tức đưa điện thoại cho cô.
Ninh Tịch vội vàng nhận máy: "Alo, Giang Mục Dã!"
"Ninh Tiểu Tịch! Cuối cùng bà đi đâu vậy hả? Bà làm tôi lo chết đi được! Bà hết chuyện rồi lại chạy sang Philadelphia làm gì! Đã vậy... sao tôi vừa nghe thấy tiếng 'ông xã'... Bà gọi ai đó?" Giang Mục Dã nói vẻ nghi ngờ.
"Chắc ông nghe nhầm đó!" Ninh Tịch nói dối không hề mặt đỏ, sau đó bịa ra một lý do để qua loa, "Ông cũng biết mà, bên này an ninh kém, tôi bị một đám người bắt cóc nhưng may có cậu ông kịp thời tới nên không có chuyện gì nữa hết!"
"Bà có sao không? Có bị thương không?" Giang Mục Dã hốt hoảng hỏi.
"Chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao đâu... À, không nói về việc đó nữa, giờ tôi có một chuyện rất quan trọng cần bàn với ông đây!" Ninh Tịch nói bằng giọng nghiêm túc và trang trọng.
"Chuyện gì vậy?" Giang Mục Dã hỏi với vẻ nghi ngờ.
Ninh Tịch lén nhìn xung quanh, nhận thấy Lục Đình Kiêu đã tìm bác sĩ và không còn ở đây nữa, cô liền nói: "Ông dạy tôi đi, làm thế nào để tỏ tình với một người đàn ông!!!"
Trong chương truyện này, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu có một cuộc trò chuyện thú vị về mẫu vợ lý tưởng. Tuy nhiên, Quách Khải Thắng lại đang lo lắng cho Ninh Tịch khi không nhận được tin tức của cô trong ba ngày. Giang Mục Dã cũng bày tỏ cảm xúc của mình khi cảm thấy bất lực trong việc bảo vệ Ninh Tịch. Cuối cùng, khi Ninh Tịch liên lạc với Giang Mục Dã, cô đã bịa ra lý do về việc mất tích và yêu cầu được chỉ dẫn để tỏ tình với một người đàn ông, thể hiện sự hài hước và khéo léo trong cách giải quyết tình huống của cô.