Đầu bên kia điện thoại im lặng khoảng mười giây.
Cuối cùng, Ninh Tịch không thể chịu được nữa, liền lên tiếng: "Alo... alo? Giang Mục Dã! Giang lông vàng! Anh còn ở đó không? Sao lại mất tín hiệu đúng lúc quan trọng thế này? Alo alo alo?"
Ninh Tịch hết sức lo lắng, đang chuẩn bị tắt máy thì nghe thấy hơi thở yếu ớt của Giang Mục Dã ở đầu dây bên kia: "Tôi..."
"A! Anh còn đó sao! Nhanh lên, nhanh lên! Dạy tôi ngay đi!" Ninh Tịch thúc giục.
"Tôi... dạy cái gì? Tôi chưa từng tỏ tình với đàn ông bao giờ, làm sao tôi biết phải làm thế nào!" Giang Mục Dã thở hồng hộc nói.
"Ai bảo anh không có? Hồi còn đi học, tôi từng nghe chuyện về một cậu trai lịch lãm mà anh đã tỏ tình, còn được đồng ý nữa kìa!" Ninh Tịch chống chế.
"Ninh Tiểu Tịch! Đừng có mà nhảm nhí! Lúc đó tôi chỉ đùa mà thôi!"
Không được, không được...
Cảm giác như anh sắp tức nghẹn đến nơi rồi!
Giang Mục Dã hít một hơi thật sâu rồi gắt: "Bà còn hỏi tôi chuyện này sao? Kinh nghiệm dày dạn của bà đâu rồi?"
Ninh Tịch nhướng mày: "Sao có thể so sánh chuyện này với việc xử lý mấy kẻ tồi tệ kia được? Mấy kẻ đó đâu cần phải tỏ tình! Ngay cả Tô Diễn... cũng là hắn ta chủ động tỏ tình với tôi! Đây là lần đầu của tôi đấy! Tôi thật sự không biết làm sao cả!"
"Chờ một chút, tôi còn chưa hỏi bà đâu. Nãy giờ bà nói cần phải tỏ tình với một người đàn ông, là ai vậy? Bà đang chuẩn bị tấn công ai vậy?" Giang Mục Dã cảnh giác hỏi lại.
"Cậu của anh đó."
"........."
Giang Mục Dã cảm thấy mình không theo kịp Ninh Tịch...
"Sao tự dưng bà lại thay đổi ý định vậy?"
"Có gì lạ đâu, lần này cậu của anh đã cứu tôi, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp thôi!" Ninh Tịch nói như thể đây là điều hiển nhiên.
Nghe được câu này, Giang Mục Dã hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của mình bây giờ. Anh im lặng một lúc lâu mới hỏi tiếp: "Chỉ vì vậy thôi sao?"
Nếu như người cứu cô lúc đó là mình chứ không phải Lục Đình Kiêu thì sao? Vậy có phải cô cũng sẽ...
Và rồi anh lại để cơ hội cho người khác, nhường cho Lục Đình Kiêu!
Ninh Tịch: "Không thì là gì?"
Suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Giang Mục Dã, cuối cùng anh không nhịn được nữa liền hỏi ra miệng: "Nếu lúc ấy người cứu bà là tôi thì sao? Bà có sẵn sàng báo đáp tôi không?"
Bên kia, Ninh Tịch không chút do dự trả lời: "Làm sao có thể! Tôi đâu có ngu!"
Giang Mục Dã: "..............."
"Ninh Tiểu Tịch! Bà đi chết đi! Bà có muốn hỏi ai thì hỏi! Dù sao tôi cũng không biết nữa!"
"Này này này... sao tự dưng lại trở mặt vậy? Anh tới tháng hả? Tại sao lại nóng nảy như vậy?"
"Biến đi!"
"Thôi mà! Giúp tôi nghĩ một chút đi mà! Người duy nhất tôi có thể nhờ vả chỉ có mình anh thôi! Tôi không dễ dàng mở lòng đâu!" Ninh Tịch khổ sở nói.
Giang Mục Dã nghiến răng: "Bà dám nói vậy với đám bạn trai cũ của mình không hả?"
"Anh không phải là một trong số đó hay sao?"
"..." Giang Mục Dã hoàn toàn không muốn tự chọc tức bản thân nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô đi: "Bà ngu à? Cậu tôi vốn đã thích bà rồi, tỏ tình làm gì cho tốn công? Nói thẳng không phải là xong rồi sao?"
"Đồ không có chút lãng mạn nào! Tôi nhất định phải cho người tôi yêu một trải nghiệm tỏ tình đáng nhớ! Bước tỏ tình này tuyệt đối không thể thiếu!"
"Bye!!!" Giang Mục Dã không ngần ngại cúp máy.
Bạn tốt Lông vàng của anh đang trong tình trạng thương nặng, hự hự hự, hu hu...
Chương truyện xoay quanh cuộc đối thoại giữa Ninh Tịch và Giang Mục Dã qua điện thoại. Ninh Tịch cần sự giúp đỡ của Giang Mục Dã để tỏ tình với cậu của anh, Lục Đình Kiêu, sau khi được cứu mạng. Giang Mục Dã không thể tin vào sự quyết định này và hoài nghi về tình cảm của Ninh Tịch. Cả hai tranh cãi về ý tưởng tỏ tình, với Giang Mục Dã ghen tị và Ninh Tịch khẳng định mong muốn tạo ra một khoảnh khắc đáng nhớ trong tình yêu. Cuộc gọi kết thúc với sự tức giận và thất vọng của Giang Mục Dã.
Trong chương truyện này, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu có một cuộc trò chuyện thú vị về mẫu vợ lý tưởng. Tuy nhiên, Quách Khải Thắng lại đang lo lắng cho Ninh Tịch khi không nhận được tin tức của cô trong ba ngày. Giang Mục Dã cũng bày tỏ cảm xúc của mình khi cảm thấy bất lực trong việc bảo vệ Ninh Tịch. Cuối cùng, khi Ninh Tịch liên lạc với Giang Mục Dã, cô đã bịa ra lý do về việc mất tích và yêu cầu được chỉ dẫn để tỏ tình với một người đàn ông, thể hiện sự hài hước và khéo léo trong cách giải quyết tình huống của cô.