"Đừng có làm bừa!"
"Em có làm bừa đâu! Lục Đình Kiêu, em đã nói với anh, em sẽ đánh ông ta đến mức răng rơi đầy đất, kêu cha gọi mẹ!"
"..."
Lục Đình Kiêu thở dài bất đắc dĩ, thật là phiền phức. Chỉ đi tham gia hoạt động ở trường của con trai mà cũng không thể lơ là được, chỉ cần một chút sơ suất thôi là cô gái này như ngựa con mất dây cương, chạy đi mất…
Sau khi người cha và con trai kia nói mấy câu rồi rời đi, chỉ còn lại cô giáo đứng đó, tủi hổ lau nước mắt.
"Cô ơi, cô có ổn không?" Ninh Tịch bước tới, đưa cho cô một chiếc khăn tay, nét mặt vẫn còn tức giận.
"Ôi! Hai người là ba mẹ của bé Lục Kình Vũ sao? Bé ấy đã đợi hai người rất lâu rồi! Tôi... tôi không sao, hai người cũng thấy mọi chuyện vừa rồi rồi mà?"
Cô giáo lo rằng phụ huynh sẽ có ấn tượng xấu về trường nên vội vàng giải thích: "Hai người không cần quá bận tâm đâu, chỉ là một phụ huynh cá biệt thôi, các phụ huynh khác ở trường chúng tôi đều rất tốt mà!"
Vì cô giáo vừa bênh vực cho Tiểu Bảo nên Ninh Tịch không nỡ trách móc, vội đáp: "Không sao đâu, chúng tôi hiểu, ở đâu cũng có những người như vậy."
Dù vậy, qua sự việc vừa rồi, Ninh Tịch không khỏi lo lắng, không biết Tiểu Bảo có phải cũng bị bắt nạt ở trường không? Với tính cách của đứa trẻ này, dù có bị ức hiếp cũng sẽ không nói với họ…
Cô giáo nhận thấy sự lo lắng của Ninh Tịch liền nói: "Dạo này bé Lục Kình Vũ thích ứng khá tốt, tuy không nói gì nhưng bạn học đều thích em ấy, nhất là các bạn gái!"
Nghe vậy, mắt Ninh Tịch sáng rực, ồ, Tiểu Bảo được các bạn gái đón nhận sao? Thật không ngờ!
Nhưng cũng đúng, con trai cô đẹp trai như vậy, được yêu mến cũng là chuyện bình thường.
"Tôn Tráng Tráng là đứa trẻ nổi tiếng nghịch ngợm, thích gây phiền phức, phụ huynh cũng không quản, các giáo viên thì đều đau đầu với nó… nhưng tôi và các giáo viên vẫn đang quản lý tốt, chị cứ yên tâm nhé…"
Do buổi hóa trang sắp bắt đầu nên cô giáo chỉ có thể trò chuyện với hai người một chút rồi vội vàng rời đi.
Ninh Tịch không chờ được nữa liền mở cửa lớp học, ngay lập tức thấy một bóng người nhỏ xíu đang ngồi ở cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, tuyết bay lả tả càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cũng lạnh lùng như chính bố của cậu. Trong tay cậu ôm một cuốn sách to, lúc này cậu đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, chẳng để ý đến bất cứ điều gì xung quanh.
"Tiểu Bảo..."
Khi có tiếng gọi nhẹ nhàng, như có phép màu, lớp rào cản giữa cậu và thế giới bên ngoài dường như bị phá vỡ, đôi mắt sáng như lưu ly của cậu bé bỗng lóe lên, rời khỏi cuốn sách dày, nhìn về phía có giọng nói phát ra.
Cô Tiểu Tịch…
Về phần người cha đứng cạnh thì cậu bé hoàn toàn bỏ qua…
Cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm khoảng hai, ba giây, xác định mình không bị ảo giác, lập tức vứt sách sang một bên, chạy vội tới chỗ cô…
"Tiểu Bảo… cô xin lỗi…" Cuối cùng Ninh Tịch cũng đã ôm được Tiểu Bảo vào lòng, lúc này trái tim bất an của cô mới tìm thấy bình yên.
Trong chương này, Ninh Tịch bộc lộ sự lo lắng về việc con trai mình, Lục Kình Vũ, có thể bị bắt nạt ở trường. Cô giáo thông báo rằng bé đã thích ứng tốt và được các bạn quý mến, đặc biệt là các bạn gái. Dù vậy, Ninh Tịch vẫn không yên tâm, nhất là khi nghe về cậu bé nghịch ngợm Tôn Tráng Tráng. Cuối cùng, khi gặp Tiểu Bảo, Ninh Tịch cảm thấy an lòng khi thấy cậu bé hạnh phúc bên mình.
Trong chương này, Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch đang gấp rút tìm Tiểu Bảo trong khu dạy học. Họ gặp phải Tôn Tráng Tráng, một cậu bé đang tranh cãi với cô giáo vì nhốt bạn Lục Kình Vũ trong phòng. Cô giáo cố gắng thuyết phục cậu bé nhưng bị cậu ta đá vào chân. Bố của Tôn Tráng Tráng xuất hiện, thay vì trách mắng con, ông lại khích lệ hành động của cậu bé. Ninh Tịch vô cùng tức giận trước tình huống này, nhưng không thể hành động vì đang bị Lục Đình Kiêu ôm giữ.