"Tiểu Bảo, cô biết con không muốn cô và ba phải lo lắng nên đã giấu chuyện này, nhưng sau này không được như vậy nữa, hiểu chưa?"

Tiểu Bảo gật đầu ngoan ngoãn.

"Được rồi, bây giờ không còn thời gian nữa, chúng ta cần thay quần áo ngay!"

Ninh Tịch vẫn cảm thấy lo lắng về thằng nhóc Tôn Tráng Tráng, muốn hỏi xem Tiểu Bảo có bị ức hiếp không nhưng lễ hội hóa trang sắp bắt đầu, cô phải tạm gác lại mọi lo lắng.

Dù sao đi nữa, chuyện này vẫn đè nặng trong lòng cô, cô nhất định phải nghĩ cách để "một lần vất vả, nhàn nhã cả đời", để cho sau này không ai có thể ức hiếp Tiểu Bảo ở trường nữa.

Cuối cùng, sau khi thay xong đồ, đến hội trường, Ninh Tịch bỗng nhớ ra điều gì đó, cúi đầu hỏi Tiểu Bảo: "Cục cưng, có chuyện gì mà cô quên nói với con không nhỉ?"

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghi ngờ.

Ninh Tịch ho nhẹ, liếc nhìn Lục Đình Kiêu rồi mới nói: "Chuyện là… cô phải nói như thế nào nhỉ…"

Khi đang do dự tìm từ ngữ để diễn đạt, Lục Đình Kiêu bên cạnh đã lên tiếng: "Cô Tiểu Tịch của con đã trở thành bạn gái của ba."

Tiểu Bảo nghe vậy bèn nghiêng đầu, nhóc không hiểu rõ hai từ "bạn gái", chỉ biết rằng nếu cô Tiểu Tịch là vợ của ba, thì có nghĩa là cô ấy là mẹ của nhóc.

Vì vậy, Lục Đình Kiêu giải thích thêm: "Nghĩa của từ 'bạn gái' là giờ cô Tiểu Tịch có thể coi như là một nửa mẹ của con."

Ninh Tịch thầm nghĩ: "??? Anh giải thích vậy mà cũng được sao?"

Tuy nhiên, cách giải thích này rất hiệu quả với Tiểu Bảo. Khuôn mặt lạnh lùng của nhóc bỗng nhiên sáng lên, thậm chí ánh mắt còn nhìn về phía Ninh Tịch với vẻ ngỡ ngàng "thật à?"

Lời của bố ruột nhiều lúc không đáng tin.

Dĩ nhiên, Ninh Tịch không muốn làm Tiểu Bảo thất vọng, nên ho nhẹ: "Ba con giải thích như vậy… cũng khá đúng, gần giống thế! Để tiện trao đổi với giáo viên và để con giống như các bạn khác, bình thường lúc ở trường, cô chính là… mẹ của con!"

Nói xong câu này, Ninh Tịch cảm giác như mình sắp choáng váng.

May mắn, Tiểu Bảo rất thông minh, nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Được rồi, giờ thì chúng ta hãy chơi thỏa thích nào~!" Ninh Tịch vung tay, nắm tay hai người, một lớn một nhỏ, tiến vào hội trường.

Khi ba người bước vào, không khí ồn ào của hội trường đột ngột trở nên im lặng một cách lạ thường.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn về phía cửa ra vào…

Chỉ thấy Ninh Tịch trong bộ váy Lolita bồng bềnh, bên ngoài khoác một chiếc áo chùm đầu màu đỏ thẫm, tay xách một chiếc giỏ nhỏ, trông như hình tượng cô bé quàng khăn đỏ trong chuyện cổ tích.

Cặp bánh bao lớn - nhỏ bên cạnh cô đều mặc áo khoác lông xù màu xám, trên áo có tai và đuôi, ngay cả lông mày của hai người cũng được tô thành màu xám…

Một sói xám nhỏ ngốc nghếch đáng yêu, một sói xám lớn lạnh lùng cuốn hút, và cô bé quàng khăn đỏ ngọt ngào xinh đẹp. Ngay khi ba người xuất hiện, họ đã thu hút mọi ánh nhìn trong hội trường.

Các phụ huynh khác hầu như chỉ là những người ngoài nghề, họ gọi là cosplay nhưng thực ra chỉ là làm đại cho có, có người còn khoác đại một bộ đồ giấy bên ngoài. Không giống như Ninh Tịch, cô có tay nghề hóa trang rất chuyên nghiệp, yêu cầu về trang phục và dụng cụ cũng rất nghiêm khắc, ngay cả mỗi sợi lông trên áo của sói xám cũng sống động đến mức đáng kinh ngạc.

Ninh Tịch nhìn ánh mắt tán thưởng của mọi người, hơi cong môi nói với Lục Đình Kiêu: "Có lẽ em đã đầu tư quá mức cho việc này rồi? Cảm giác như mình đang giết hại cả thôn Tân Thủ vậy…"

Lục Đình Kiêu đáp: "Bà xã của anh thật tuyệt."

Ninh Tịch ho khẽ: "Cái tên này nhập vai nhanh thật!" Mẹ của Tiểu Bảo thì không phải là bà xã của anh sao!

Tóm tắt chương này:

Trong không khí háo hức của lễ hội hóa trang, Ninh Tịch cùng Tiểu Bảo và Lục Đình Kiêu tham gia với trang phục đầy màu sắc. Ninh Tịch lo lắng cho Tiểu Bảo và muốn đảm bảo rằng không ai có thể ức hiếp nhóc. Cô tiết lộ cho Tiểu Bảo mối quan hệ mới với Lục Đình Kiêu, qua đó Tiểu Bảo hiểu được vai trò của Ninh Tịch như một nửa mẹ. Khi họ xuất hiện tại hội trường, sự thu hút của trang phục khiến mọi ánh nhìn phải dừng lại, trong khi Ninh Tịch tự nhận mình đã đầu tư quá nhiều cho sự kiện này.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Ninh Tịch bộc lộ sự lo lắng về việc con trai mình, Lục Kình Vũ, có thể bị bắt nạt ở trường. Cô giáo thông báo rằng bé đã thích ứng tốt và được các bạn quý mến, đặc biệt là các bạn gái. Dù vậy, Ninh Tịch vẫn không yên tâm, nhất là khi nghe về cậu bé nghịch ngợm Tôn Tráng Tráng. Cuối cùng, khi gặp Tiểu Bảo, Ninh Tịch cảm thấy an lòng khi thấy cậu bé hạnh phúc bên mình.