Đáng chết! Tại sao người này lại phát hiện ra chứ? Lúc nãy cô chỉ sử dụng một chân để đá hắn, thật không thể nào mà biết được. Chẳng lẽ anh ấy có khả năng thấu thị sao? Không thể nào! Nếu biết trước như vậy, cô đã xử lý chân trước rồi, giờ thì để lại chứng cứ phạm tội rồi...

"Cái đó... cái đó... Ai ui! Sao tự dưng vết thương lại chảy máu thế nhỉ! Em cũng không biết nữa! Hôm nay rõ ràng em rất cẩn thận, không hề đụng vào nó mà! Đánh nhau cũng chỉ dùng có một chân thôi, có lẽ là do lúc trước trượt chân vì tuyết trơn nhỉ?" Ninh Tịch quyết định giả vờ ngây thơ.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Đình Kiêu, cô đã biết, chắc chắn anh ấy đã nhận ra... Vì vậy, Ninh Tịch không cố gắng chối cãi nữa: "Em sai rồi~!"

Lục Đình Kiêu nhìn vết máu đỏ thẫm thấm vào lớp băng vải, mày anh nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Hộp cứu thương đâu?"

Ninh Tịch không dám thở mạnh, ngập ngừng đáp: "Trong ngăn kéo."

Lục Đình Kiêu đứng dậy, kéo hòm cứu thương từ ngăn kéo ra rồi cẩn thận gỡ lớp băng gạc. Quả nhiên, vết thương đã bị nứt ra.

Mặc dù lúc đá Ninh Tịch chỉ dùng một chân, nhưng điều đó không có nghĩa là chân còn lại không phải chịu lực. Trên thực tế, càng đạp mạnh bằng chân kia thì chân trụ càng phải chịu nhiều áp lực hơn. Để giữ thăng bằng, chân trụ phải căng hết cơ bắp ra, vậy nên dưới tình huống đó, ai cũng có thể đoán rằng vết thương sẽ bị nứt ra.

Lúc nãy, khi Lục Đình Kiêu nhìn thấy cô đá người, vẻ mặt anh vẫn vui vẻ như mọi khi, nên anh không nghĩ là có chuyện gì nghiêm trọng. Thêm vào việc không thể vén váy lên kiểm tra ở nơi đông người, chỉ còn cách chờ về nhà mới có thể xử lý.

Kết quả thật đúng như anh đã đoán, vết thương đã nứt ra!

Bây giờ, Ninh Tịch dè dặt kéo váy xòe lại để tránh bị lộ. Dưới chân, cô đi một đôi tất đùi màu trắng viền hoa rất xinh xắn. Màu máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng như tuyết, tạo thành một hình ảnh đầy cám dỗ khó cưỡng...

"Ui..." Khi thuốc sát trùng chạm phải vết thương, Ninh Tịch đau đến giật mình. Nhưng cô vẫn kiên cường chịu đựng, không dám thốt ra tiếng nào, ai dám mở miệng cơ chứ!

Lục Đình Kiêu mặc dù không nói gì, nhưng động tác của anh rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều, ngón tay vô tình chạm vào làn da cô khiến sống lưng cô cứng ngắt.

Sau khi bôi thuốc xong, Lục Đình Kiêu thở dài một cái, chuẩn bị băng gạc cho chân Ninh Tịch: "Nâng chân lên một chút."

"Dạ." Ninh Tịch ngoan ngoãn phối hợp, nâng chân lên để lộ ra bắp đùi.

Lục Đình Kiêu cẩn thận quấn băng gạc quanh chân cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng từ đầu tới cuối.

Ninh Tịch có chút lo sợ, yếu ớt chọc chọc vào người Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, anh đang nghĩ gì thế? Đừng im lặng như vậy..."

Lục Đình Kiêu thu dọn thuốc vào hòm, liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Đang nghĩ xem có nên làm gãy luôn cái chân còn lại của em không. Như vậy có lẽ vết thương sẽ mau lành hơn."

Ninh Tịch sững sờ, vẻ mặt ngẩn ngơ nói: "Em thấy ý này của anh không tốt lắm... quá độc ác..."

Không hổ là ý tưởng của Đại ma vương...

Tiểu Bảo thay đồ xong cũng chạy ra. Ninh Tịch lập tức ôm lấy cậu bé, kể khổ: "Bánh bao ơi! Mẹ bị ba ba con mắng!"

Tiểu Bảo vừa nghe thế liền nghiêm mặt nhìn về phía Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu nói: "Hôm nay lúc đánh nhau, cô ấy bị thương."

Tiểu Bảo ngay lập tức quay mặt một cách nghiêm túc về phía Ninh Tịch.

Ninh Tịch ủ rũ nói: "Được rồi... mẹ sai rồi~!"

Tiểu Bảo cúi đầu, nhóc thấy mình cũng sai.

Đó là lần đầu tiên trong đời nhóc con biết rằng... hóa ra, đôi khi cũng không thể nghe lời mẹ...

Lục Đình Kiêu nhìn thấy vẻ mặt của con trai cũng nhận ra nhóc đang tự trách về hành động của mình ngày hôm nay. Thật là một chuyện hiếm thấy.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Ninh Tịch tự trách bản thân khi để lại vết thương sau một trận đấu. Lục Đình Kiêu phát hiện ra và chăm sóc cô nhưng cũng không ngớt lời trêu chọc. Ninh Tịch hoảng loạn che giấu vết thương trong khi Tiểu Bảo, con trai của họ, cũng hiểu chuyện và cảm thấy có lỗi. Tình huống hài hước nhưng cũng đầy cảm xúc khi Ninh Tịch phải đối mặt với sự chăm sóc đầy yêu thương từ Lục Đình Kiêu, mang lại sự gắn kết trong gia đình họ.

Tóm tắt chương trước:

Ninh Tịch gọi cho Lâm Chi Chi để xác nhận thông tin về scandal đã giải quyết. Lâm Chi Chi băn khoăn về mối quan hệ giữa Ninh Tịch và Lục Cảnh Lễ, khi họ nhận thấy sự thân thiết trong hoàn cảnh căng thẳng. Trong khi trò chuyện, Ninh Tịch bất ngờ bị Lục Đình Kiêu ôm và kéo về giường, tạo ra tình huống gây cấn. Khi Lục Đình Kiêu vén váy Ninh Tịch lên, anh phát hiện ra vết thương của cô, làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.