Hôm nay là ngày tuyết mùa đầu tiên, không ăn lẩu thì thật là uổng phí. Chỉ tiếc là chân của cô bị thương, nên không thể ăn cay, vì vậy chỉ có thể nấu một nồi nước dùng thanh đạm. Hơn nữa, từ khâu rửa rau đến nấu nước lẩu đều do Lục Đình Kiêu trực tiếp đảm nhiệm.
Ninh Tịch chỉ biết ngồi ngoan ngoãn ở một chỗ, không dám nhúc nhích, giống như một học sinh tiểu học đang ăn lẩu trong tâm trạng hối lỗi, trên mặt hiện rõ sự quyết tâm “lần sau tuyệt đối không phạm lỗi nữa”, nhưng Lục Đình Kiêu thì không dễ gì bị dụ. Cô nhóc này mỗi lần phạm lỗi đều rất khéo léo tỏ ra ăn năn hối hận, ngoan ngoãn, nhưng lần sau lại vẫn mắc lỗi y như trước.
“À đúng rồi, Tiểu Bảo, cô đã tìm cho con một sư phụ dạy đánh nhau… ồ không, dạy võ công, có được không?” Nhân lúc ăn cơm, Ninh Tịch hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu võ công là gì.
“Đúng vậy, đúng vậy! Như vậy nếu sau này có ai bắt nạt con thì con có thể tự bảo vệ mình, còn có thể bảo vệ cô nữa đấy!” Ninh Tịch giải thích.
Nghe đến câu cuối cùng, Tiểu Bảo gật đầu mạnh mẽ.
“Giỏi lắm!” Ninh Tịch vui vẻ xoa đầu Tiểu Bảo: “Nhưng mà luyện võ rất khổ và rất mệt, hơn nữa không thể nghỉ giữa chừng!”
Tiểu Bảo thành thật lại gật đầu. Nhóc không sợ khổ!
Có được sự đồng ý của Tiểu Bảo, Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình Kiêu: “Vậy chờ khi nào em rảnh thì em nhờ Đường Lãng giúp được không?”
“Được.”
Vậy là chuyện này coi như đã quyết định xong. May mắn là thời gian gần đây, Tiểu Bảo đã khỏe lên rất nhiều nhờ sự chăm sóc của Ninh Tịch. Nếu không, cô cũng không nỡ để Tiểu Bảo chịu khổ như thế này. Nhưng vì tương lai của Tiểu Bảo, cô đành phải kiên quyết một chút.
...
Sau bữa tối, dù rất không muốn nhưng Ninh Tịch vẫn phải để Lục Đình Kiêu đưa Tiểu Bảo về nhà. Thời gian gần đây công việc của cô ngày càng bận rộn, sáng mai cô phải đến công ty sớm. Nếu Tiểu Bảo vẫn ở lại đây thì không tiện cho lắm, may là giờ gặp Tiểu Bảo cũng dễ hơn nhiều so với trước.
Nhìn một lớn một nhỏ lên xe, Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi một khổ nạn. Đang mải vui thì đột nhiên cửa khoang lái mở ra.
Lục Đình Kiêu bước xuống xe, đi về phía Ninh Tịch.
“Hửm, Boss đại nhân có chuyện gì sao? Quên đồ gì rồi à?”
“Ừ.” Lục Đình Kiêu gật đầu, sau đó bất ngờ ôm lấy eo cô, cúi xuống hôn cô.
“Ôi… đau đau đau…” Ninh Tịch oan ức kêu lên: “Tại sao anh lại cắn em?”
Lục Đình Kiêu dùng ngón tay chạm vào môi cô, ánh mắt đen tối: “Đây là sự trừng phạt.”
Ninh Tịch: “..."
Trời ạ! Biết ngay mà, không thể dễ dàng thoát khỏi được rồi...
Ninh Tịch híp mắt lại, kéo cổ Lục Đình Kiêu xuống và chủ động hôn anh trước sự ngạc nhiên của anh, cô nhẹ giọng nói: “Nếu đây là sự trừng phạt, chẳng phải anh đang ép em phạm tội nhiều hơn sao?”
Vừa dứt lời, Lục Đình Kiêu cảm thấy một ngọn lửa từ bụng dưới bùng lên, lan ra toàn thân. Anh siết chặt vòng tay quanh eo của Ninh Tịch, dường như không thể nào kéo cô vào người mình nhiều hơn, giọng điệu chứa đầy nguy hiểm: “Đừng có đùa với lửa.”
Ninh Tịch ngay lập tức cảm thấy sự nguy hiểm, khẽ lùi lại mấy bước, vẻ như vừa rồi mình không hề làm gì, vung vung cánh tay nhỏ nhắn: “Khụ, chỉ đùa thôi mà! Em không dám đâu, anh đi nhanh đi! Đừng để Tiểu Bảo phải chờ lâu!”
“Ninh Tịch, em mau mau khỏe lại đi.” Lục Đình Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, để lại câu nói này rồi mới rời đi.
Ninh Tịch nhìn bóng chiếc xe màu đen dần khuất, cảm thấy câu nói cuối cùng của Đại ma vương... ừm... có điều gì đó không ổn. Không hiểu sao lại có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng...
Trong ngày tuyết đầu mùa, Ninh Tịch không thể thưởng thức lẩu vì chân bị thương, buộc phải nhờ Lục Đình Kiêu nấu. Trong bữa ăn, cô đề cập đến việc tìm một sư phụ dạy võ cho Tiểu Bảo để giúp cậu bảo vệ bản thân. Sau đó, Lục Đình Kiêu đưa Tiểu Bảo về nhà và bất ngờ ôm hôn Ninh Tịch như một hình thức trừng phạt. Ninh Tịch đáp lại một cách tinh nghịch, tạo ra không khí căng thẳng nhưng cũng đầy tình cảm giữa hai người. Cuối cùng, Ninh Tịch cảm nhận rõ ràng sự tình cảm mãnh liệt của Lục Đình Kiêu và lo lắng về tương lai.
Trong chương này, Ninh Tịch tự trách bản thân khi để lại vết thương sau một trận đấu. Lục Đình Kiêu phát hiện ra và chăm sóc cô nhưng cũng không ngớt lời trêu chọc. Ninh Tịch hoảng loạn che giấu vết thương trong khi Tiểu Bảo, con trai của họ, cũng hiểu chuyện và cảm thấy có lỗi. Tình huống hài hước nhưng cũng đầy cảm xúc khi Ninh Tịch phải đối mặt với sự chăm sóc đầy yêu thương từ Lục Đình Kiêu, mang lại sự gắn kết trong gia đình họ.