Sau khi Nhan Như Ý rời đi, Lục Cảnh Lễ tiện tay mở hộp canh sườn ra. Dù tay nghề của đầu bếp ở Lục trạch cũng khá, nhưng anh đã cảm thấy chán ngán. Lúc nào anh cũng có cảm giác như các đầu bếp ở những nhà hàng lớn nấu nướng đều na ná nhau; tuy nhiên, các món canh ở đó cũng không tệ lắm.
Lục Cảnh Lễ đang định nếm thử thì vừa cho vào miệng đã nhổ ra: "Đệch! Sao mà khó ăn thế? Đùa tôi chắc? Đầu bếp bên kia nấu thật à?"
Ninh Tịch cũng nếm thử một chút và bình luận: "Cũng được mà, tuy không phải ngon lắm nhưng cũng tạm chấp nhận, miệng anh kén chọn quá rồi chứ gì?"
Lục Đình Kiêu chỉ im lặng nhìn bát canh, không nói gì. Không biết Lục Cảnh Lễ bỗng nghĩ đến điều gì mà khóe miệng anh giật giật: "Em cá chắc cái canh này tám phần là do Quan Tử Dao nấu, không thì sao tự dưng mẹ lại đích thân đưa tới đây? Có vẻ như mẹ định khoe khoang... Kết quả lại bị tài năng của anh Tịch nghiền nát chăng? Ha ha ha..."
Sau bữa tối, Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã không vội đi mà ngồi lại trên sofa xem tivi. Thực ra là vì quá no nên không thể đứng dậy được. Ninh Tịch thì đang chơi sudoku với Tiểu Bảo. Đến khi nhìn đồng hồ, cô nói với Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, không kịp nữa rồi, em ra ngoài xem phim đây!"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừm, đi từ từ thôi, buổi tối lạnh, em nhớ quàng khăn vào nhé."
Giang Mục Dã nghe vậy thì thấy lạ: "Đi xem phim? Xem phim gì?" Tại sao cô không ở bên cạnh Lục Đình Kiêu?
Ninh Tịch cảm thấy không thể nào chịu nổi: "Giang Mục Dã, ông đúng là vô dụng, phim ông đóng hôm nay công chiếu ông cũng không biết hả?"
Giang Mục Dã chau mày: "Phim tôi đóng... Ồ! Công chiếu thì công chiếu thôi, cũng chỉ là vai nam phụ thôi mà~"
"Nếu đã như vậy, tôi không quan tâm tới ông nữa, tôi đi đây!" Ninh Tịch hôn nhẹ lên má Tiểu Bảo, rồi đeo khẩu trang và kính râm vào.
Giang Mục Dã đứng dậy gọi cô lại, giọng nói có phần bực bội: "Này, đợi đã... tôi cũng đi chung, đây là vai đầu tiên của tôi từ khi về nước đấy!"
"Nhưng... cậu tôi không đi với bà thật à?" Giang Mục Dã hỏi suồng sã.
Ninh Tịch nghe vậy thì nổi giận, chạy tới giẫm chân Giang Mục Dã: "Sao ông lắm lời thế! Anh ấy không đi! Anh ấy có việc!"
"Boss đại nhân, em đi đây ~ Bái bai ~ Mua~"
Cô hôn gió tạm biệt Lục Đình Kiêu rồi kéo theo Giang Mục Dã chạy như bay.
"Bà làm gì giẫm chân tôi?" Giang Mục Dã bất mãn nói khi bị kéo ra ngoài.
"Suýt nữa thì bị ông hại chết luôn!" Ninh Tịch trừng mắt nhìn anh ta.
"Tôi làm sao?" Giang Mục Dã mới lúc này nhớ ra: "Chẳng lẽ vì trong phim hai đứa mình là người yêu của nhau sao?"
"Còn ông thì sao! Cẩn thận cậu ông xem xong phong sát ông luôn đấy!"
"Vậy sau này bà đóng cặp với các nghệ sĩ nam khác thì sao? Chẳng lẽ ông phong sát từng người một à?"
"Sao lại không thể?"
"Được rồi." Quả thật cậu anh có khả năng làm điều đó...
Giang Mục Dã nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Nói thật, tôi rất ngạc nhiên, không ngờ sau khi hai người xác định quan hệ, cậu tôi vẫn để bà lang thang trong giới giải trí thế này."
"Nếu không thì sao? Kim ốc tàng kiều à?" Ninh Tịch tự hào nói: "Người đàn ông tôi chọn, làm sao có thể nhỏ nhen thế được!"
"Bà đủ rồi đấy..."
Buổi tối, Ninh Tịch còn hẹn cả Cung Thượng Trạch và Hàn Mạt Mạt. Khi tới rạp chiếu phim, hai người kia cũng đã có mặt. Sau khi bốn người gặp nhau liền vào rạp, ngồi ở góc hàng ghế cuối cùng.
Hàn Mạt Mạt vừa thấy người ngồi bên cạnh Ninh Tịch đã nhìn ráo riết, vô cùng tò mò. Ngồi xuống, cô không nhịn được hỏi: "Chị Tịch, người bên cạnh chị là ai thế?"
Ninh Tịch còn chưa kịp nói thì Giang Mục Dã đã nhảy qua, kéo khẩu trang xuống, nhìn Hàn Mạt Mạt nói: "Hỏi tôi à?"
Sau khi Nhan Như Ý rời đi, Lục Cảnh Lễ phê bình món canh sườn mà anh cho là khó ăn, khiến Ninh Tịch và Giang Mục Dã tranh luận về chất lượng món ăn. Ninh Tịch sau đó quyết định ra ngoài xem phim, thu hút sự chú ý của Giang Mục Dã, người cũng muốn đi cùng. Cuộc hội thoại giữa họ diễn ra vui nhộn với những khúc mắc về mối quan hệ và nghề nghiệp của nhau. Cuối cùng, cả bốn người hẹn nhau tại rạp phim, tạo nên một bầu không khí hồi hộp và thú vị.
Trong chương này, Nhan Như Ý đến thăm con cháu và bất ngờ khi thấy sự ấm cúng trong bữa cơm gia đình. Cảnh Lễ và Tiểu Bảo chăm sóc nhau, cùng nhau thưởng thức món ăn do Ninh Tịch chuẩn bị. Tuy có chút nghi ngờ về khả năng nấu ăn của Ninh Tịch, nhưng Nhan Như Ý cảm nhận được tình thương và sự chăm sóc của cô dành cho Tiểu Bảo. Cảnh tượng vui vẻ và gần gũi này khiến Nhan Như Ý cảm nhận được sự thay đổi tích cực trong gia đình, mang lại cho bà cảm giác ấm áp mà trước đây chưa từng có.