Bản dịch:

Hồng Sơn Nương Nương đến tiểu miếu của Trần Thực, ngồi lên bệ thần, chỉ cảm thấy thân tâm thư thái, thoải mái hơn ở Hồng Sơn Đường nhiều lắm.

Nàng không tự chủ ngồi kiết già, ngũ tâm hướng thiên, chân khí trong người vận chuyển, giúp Trần Thực điều lý khí huyết.

Tư thế này, thoải mái khó tả xiết.

Trần Thực bồn chồn bước ra ngoài, trong cơ thể dâng lên luồng chân khí hùng hậu, điều hòa khí huyết, bồi bổ tâm, can, tỳ, phế, thận, đan điền, khí hộ, tinh đường, thần thất, khoan khoái vô cùng.

*"Hồng Sơn Nương Nương hiểu biết thật nhiều, so với Thạch Ky Nương Nương tốt hơn gấp bội,"*

hắn thầm nghĩ, *"vào trong miếu, Thạch Ky Nương Nương bất động như tượng, còn Hồng Sơn Nương Nương lại giúp ta điều lý, tu luyện tới Kim Đan tứ chuyển chắc cũng nhanh hơn!*

*Kim Đan tứ chuyển, Kim Đan chuyển thành màu đen, là có thể thử nghiệm Kim Đan xuất khiếu rồi."*

Trần Thực nhìn người khác xuất khiếu Kim Đan, trong lòng cũng khát khao, nhưng cách tu luyện của hắn khác biệt, đành ngậm ngùi thèm muốn.

Hắn đến hương đường, Lộ Hương chủTiêu Hương chủ vẫn còn ở đó, Triệu Khai Vận đã rời đi, chắc là ngủ bù.

Tiêu Hương chủ vốn bị trọng thương, sau vụ náo động này, vết thương chẳng những không giảm mà còn nặng thêm, đang gắng gượng mượn dương khí trong ngọn đèn dầu vừng để điều tức.

Dầu vừng chứa dương khí rất mạnh, nhưng ôn hòa hơn nhiều so với huyết chó đen, khi đốt lên có thể mượn ngọn lửa đèn để luyện đi tạp chất cùng âm khí trong Nguyên Anh thậm chí Kim Đan. Vì thế chữa thương cho Kim Đan hay Nguyên Anh thường cần thắp đèn dầu vừng.

Khi cúng thần, đèn thắp cũng thường là đèn dầu vừng, bởi thần linh trong miếu cũng cần dương khí trong ngọn lửa để điều lý thần lực, chuyển hóa thành Dương Thần.

"Huynh đệ Trần, vết thương của huynh đã ổn rồi?"

Lộ Hương chủ đón ra, đảo mắt nhìn hắn một lượt, thấy hắn vô sự mới yên tâm nói, "Hôm nay ta sẽ làm thủ tục cho huynh nhập hội. Sau khi gia nhập Hồng Sơn Đường ta, ta với tư cách đường chủ có thể bổ nhiệm huynh làm giáo đầu. Với tài học của huynh, làm hương chủ cũng thừa sức, nhưng ta chỉ là hương chủ, không thể bổ nhiệm hương chủ. Phải đợi Ngọc Đường chủ trở về mới quyết định được."

Trần Thực cảm tạ: "Nếu không có Hồng Sơn Đường cùng Nương Nương, tính mạng tiểu đệ nguy rồi. Trong đường nếu có việc, vạn tử bất từ!"

Lộ Hương chủ cười: "Ngọc Đường chủ từng nói, mọi người đều xuất thân quê mùa, không quyền không thế, nếu không tương trợ lẫn nhau, thật sự sẽ bị người ta ăn thịt đến tận xương. Giúp đỡ vốn là phận sự. Lần này Thiên Mỗ bị một vố đau, biết mình không bằng Hồng Sơn Nương Nương, sau này sẽ không tới gây rối cho huynh nữa đâu."

Trần Thực thở phào nhẹ nhõm.

Thực lực của Thiên Mỗ hội quả thực kinh người, thủ đoạn cũng nhiều, bị tà vật như vậy để mắt tới quả là việc khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên. Không ai biết lúc nào Thiên Mỗ sẽ tìm tới giết mình.

Lộ Hương chủ lấy sổ danh bạ phù sư Hồng Sơn Đường ra, lật đến trang giáo đầu, ghi tên họ Trần Thực, biên chế bổng lộc hàng tháng.

Hắn lại dẫn Trần Thực bái yết Hồng Sơn Nương Nương cùng Hạc Đồng Tử, sau lễ bái, lấy ra bài lệnh phù sư Hồng Sơn Đường, nói: "Huynh đệ mới nhập hội chúng ta, còn cần mỗi ngày ra phố rao hàng, tuyên truyền danh hiệu Hồng Sơn Đường Hồng Sơn Nương Nương, cầu bách gia hương hỏa. Chỉ khi cầu đủ hương hỏa trăm nhà mới tính là nhập hội. Nhưng huynh là giáo đầu, không cần phiền phức vậy. Duy gặp huynh đệ Hồng Sơn Đường gặp nạn, mong huynh ra tay tương trợ."

Trần Thực nhận lấy giáo đầu lệnh, hỏi: "Tiểu đệ hiểu biết không nhiều, làm giáo đầu có cần dạy bảo các phù sư khác không?"

"Hiểu biết không nhiều?"

Lộ Hương chủ nhớ lại chiêu phù pháp xuất thần nhập hóa của Trần Thực, cười nói, "Huynh khiêm tốn quá rồi. Nếu có rảnh, huynh có thể đến diễn pháp đường chỉ điểm anh em trong đường vài chiêu phù lục. Cũng không tốn nhiều thời gian, học phù lục rất khó, huynh dạy một hai đạo phù, cũng đủ họ học mấy ngày rồi."

Trần Thực vô cùng nghi hoặc: "Học phù lục khó đến vậy sao?"

Hắn chưa bao giờ thấy học phù lục khó cả, lúc ông nội dạy, hắn vẽ một lần là thành.

Hơn nữa, dù ông nội không dạy, hắn chỉ cần đứng nhìn ông vẽ một lần cũng học được.

Lộ Hương chủ thở dài: "Khó? Khó còn nhẹ! Những thứ này không ai dạy thì làm sao học được? Người học được đều xem như bảo bối, ai chịu truyền ra ngoài? Không phải ai cũng đủ tiền bái sư. Mục đích Ngọc Đường chủ sáng lập Hồng Sơn Đường, chính là để phù sư tương trợ, cùng nhau học hỏi."

Trần Thực kính nể vị Ngọc Thiên Thành - Ngọc Đường chủ chưa từng gặp mặt, thầm nghĩ: *"Người này tấm lòng quả thật rộng lớn."*

Hắn rời Hồng Sơn Đường, chỉ thấy Hắc Oa và xe gỗ đứng canh ngoài cửa. Hắc Oa ngáp dài đón lên, chợt cảnh giác ngó hắn, dí mũi vào người hắn đánh hơi, nhìn Trần Thực vẻ nghi ngờ.

Trần Thực thả Hồng Sơn Nương Nương ra. Hắc Oa gầm gừ nhẹ.

Nó cảm nhận được nguy hiểm.

"Cún con!"

Hồng Sơn Nương Nương vừa kinh vừa mừng, lao tới vuốt ve đầu chó.

Hắc Oa nhe răng, nó nhạy cảm phát hiện trên người thiếu nữ áo đỏ này có khí tức tà tố.

Tuy nhiên, sau khi Hồng Sơn Nương Nương vỗ đầu một lúc, Hắc Oa không nhe răng nữa, tỏ vẻ khoái chí, miễn cưỡng chấp nhận cô gái.

Trần Thực dắt theo một chó, một xe và một vị nương nương, đi giữa phố phường.

Trời đã sáng rõ, trong thành Củng Châu lan tỏa khí tươi vui. Nhân viên tiệm bánh bao mở vung xửng, hơi nước bốc nghi ngút, hơi trắng hòa quyện mùi thơm của bánh bao thịt và hành lá phảng phất, xua tan uể oải cả đêm, khiến tinh thần phấn chấn, chỉ tay (1) muốn ăn, ruột gan cồn cào.

Hồng Sơn Nương Nương giờ ở trạng thái thần tướng, phàm nhân không thấy được, dù là tu sĩ cũng phải dùng Thiên Nhãn phù hoặc luyện thành Thiên Nhãn mới trông thấy.

Vị nương nương này nhìn chỉ mười hai mười ba tuổi, cùng tuổi Trần Thực. Lúc này nàng đã đến bên tiệm bánh bao, kiễng chân nhìn vào xửng, rồi ngoảnh lại nhìn Trần Thực đầy mong đợi.

Trần Thực bước tới: "Bao nhiêu một xửng vậy cậu?"

"Sáu đồng một xửng, sáu cái bánh bao hành thịt lớn!"

"Cho bốn xửng."

"Vâng ạ!"

Người bán hàng vội vàng lấy lá sen, đổ bánh vào lá, nhanh tay gói thành bốn gói.

Trần Thực đưa Hồng Sơn Nương Nương một gói, Hắc Oa một gói, giữ một gói, gói cuối cho xe gỗ.

Người bán nhận tiền, đang đếm đồng, chưa đếm xong, chợt thấy con chó đứng thẳng người, một chân đỡ lá sen, chân kia cầm bánh nhét vào mồm, sửng sốt.

Hắn dụi mắt, lại thấy một lá sen khác lơ lửng giữa không trung, một cái bánh bao trong đó cũng lơ lửng, đột nhiên khuyết một miếng, sắc mặt tái nhợt.

"Rẹt!"

Chiếc xe gỗ phun khói trắng, thân xe mở ra chiếc miệng huyết trì, thịt đỏ răng trắng, răng nanh còn to gấp bốn năm lần răng hổ, ném cả lá sen lẫn bánh bao vào mồm, rồi thè lưỡi dài liếm mép xe đầy lưu luyến.

Lưỡi đỏ lòm của xe gỗ còn định liếm xửng hấp, bị Trần Thực vỗ một cái, vội rụt lại.

Trần Thực thấy thần sắc người bán hàng, vội nói: "Hắc Oa, làm việc!"

Hắc Oa liếc nhìn, người bán hàng như đờ đẫn, lắc đầu, lộ vẻ nghi hoặc, tự nói: "Mọi thứ đều bình thường, mình hoa mắt thôi... Còn tưởng có tà đây. Ha ha, ngoài Hồng Sơn Đường làm gì có tà!"

Hắc Oa gắng sức, vừa ăn bánh bao vừa bước theo sát Trần Thực.

Dân cư trong ngõ phố tâm tình ổn định, rõ ràng đã từng trải.

Thỉnh thoảng có cô gái nhỏ kinh hãi thét chói tai, chỉ tay về phía họ mặt mày sợ hãi, nhưng khi bị Hắc Oa liếc nhìn, cô gái cũng trở nên bình thản như đã từng trải, không thấy lạ nữa.

Hồng Sơn Nương Nương nhỏ người mà bụng lớn, chợ sáng toàn bán đồ ăn, không bán thứ khác. Nàng kéo Trần Thực mua dọc đường, ăn dọc đường, vẫn hứng khởi vô cùng.

Trần Thực no trước, Hắc Oa no sau.

Rồi đến cả xe gỗ cũng no căng, nàng vẫn phấn khích chui tới.

"Ta muốn ăn cái này!" Nàng ngoảnh lại nói giọng lanh lảnh.

*"Các huynh đệ Hồng Sơn Đường rốt cuộc đã bỏ đói vị nương nương này bao lâu rồi?"* Trần Thực thầm trách.

Hồng Sơn Nương Nương ăn sạch ba con phố, ăn đến nỗi túi bạc lẻ và tiền đồng Trần Thực đổi đã cạn sạch, đành phải lấy một tờ ngân phiếu trăm lạng đến tiệm đổi lấy ít bạc lẻ cùng tiền đồng, mới tiếp tục thỏa mãn cái bụng đói của Nương Nương.

Sau buổi chợ sáng, các cửa hiệu khác cũng mở cửa, không khí nhộn nhịp chẳng những không giảm mà còn tăng thêm.

Hồng Sơn Nương Nương dắt Trần Thực đi khắp nơi, cái gì cũng tò mò. Thành Củng Châu náo nhiệt phồn hoa hơn huyện Tân Đa nhiều, đủ các loại buôn bán.

Mỗi sạp hàng, mỗi cửa hiệu, nàng đều chạy tới, hoặc ngồi xổm, hoặc dí sát vào, tò mò xem chủ hàng rao bán thế nào, bán hàng ra sao.

Chẳng mấy chốc, nàng mua sạch tất cả đồ chơi trên sạp hàng của gánh hàng rong.

Cô gái này một tay cầm chong chóng, tay kia cầm tò he, tay không đủ dùng liền mọc thêm một cánh tay nắm lấy diều, lại mọc thêm một cánh tay nắm lấy trống bỏi...

Trên sạp hàng rong đủ thứ đồ chơi lên tới mấy chục loại, cô gái mọc ra mấy chục cánh tay, nắm lấy đủ thứ đồ chơi, chơi đùa thích thú.

Người khác không thấy nàng, chỉ thấy đủ loại đồ chơi lơ lửng giữa không trung: chong chóng quay vù vù, diều bay lượn, trống bỏi lắc lư rầm rập...

"Hắc Oa!"

Trần Thực khá căng thẳng, vội hỏi, "Áp chế nổi không?"

Hắc Oa còn căng thẳng hơn hắn, dốc toàn lực khống chế tâm thái mọi người trên phố, mệt đến há mồm thở hào hển, lè lưỡi ra ngoài.

Nó toàn lực khống trường, muốn khống chế mấy trăm người trên phố, không tránh khỏi quên mất nhiễu loạn nhận thức của Trần Thực.

Từ khi ông nội qua đời, Trần Thực luôn bị con chó nhiễu loạn, lúc này đột nhiên thần trí minh mẫn, lập tức tỉnh táo, kinh ngạc nhìn Hắc Oa, nghĩ thầm: *"Con chó nhà mình hình như có gì đó không ổn... Ừm, vốn cũng không bình thường. Kệ nó vậy."*

Con chó là thứ ông nội để lại cho hắn, coi như "người" thân thiết nhất, dù không bình thường, Trần Thực cũng không có ý định bỏ rơi nó.

Hắc Oa gắng sức khống chế cả con phố, gian nan vô cùng. Ý chí mỗi người mạnh yếu khác nhau, lại còn có tu sĩ không ngừng đi ngang qua gần đó, muốn khiến tất cả đều không nhận ra dị thường quả thật thử thách năng lực của nó.

May thay, Hồng Sơn Nương Nương chóng chán những đồ chơi, bị thu hút bởi thứ khác.

Trần Thực theo nàng chạy đông chạy tây, chưa tới trưa, trăm lạng bạc đã tiêu gần nửa. Sau đó vào hiệu vải, tìm thợ thêu may áo mới cho nàng, vài ngày nữa quay lại lấy.

Cuối cùng trăm lạng bạc tiêu sạch.

Trần Thực lo lắng, tuy lão tú tài có chút gia sản nhưng tiêu xài thế này không chịu nổi, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ phải uống gió tây bắc (2) mất thôi.

*"Ta đến Hồng Sơn Đường là để kiếm tiền, giờ chưa kiếm được đồng nào, ngược lại còn lỗ vốn."*

Hắn nghĩ xem còn cách kiếm tiền nào, nhưng cách kiếm tiền nhanh hình như đều ghi trong vương pháp nhà Minh, kẻ thường không làm được.

Trần Thực chợt nhớ mình từng được mai rùa Bị Hí (3) ở miếu Sơn Quân, bán đi kiếm tiền, có lẽ ở nơi Hồng Sơn Nương Nương xuất thế, tìm được di tích gì đó, kiếm bộn tiền, bèn hỏi: "Nương Nương, năm xưa ngài xuất thế từ nơi nào?"

Hồng Sơn Nương Nương đáp: "Nơi ta xuất thế chính là Yên Hà Lĩnh ở Hoành Công Sơn, ra khỏi thành đi về nam bốn mươi dặm là tới."

Trần Thực hỏi: "Ngài có thể dẫn ta đi xem không?"

"Đương nhiên được!"

Trần Thực nhảy lên xe gỗ, kéo nàng lên xe. Hắc Oa trả lại la bàn cho Trần Thực.

"Hắc Oa, lên xe với." Trần Thực nói.

Hắc Oa trèo lên xe, ngồi phía sau. Trần Thực điều khiển la bàn, phóng về phía nam thành.

Chưa ra khỏi thành, đã thấy phía trước người đông như kiến, chặn kín lối đi. Trần Thực đứng trên xe ngó ra trước, thấy mười mấy tên ăn mày cụt tay gãy chân chặn đường, đám ăn mày này đủ cả nam nữ già trẻ, dọc phố xin tiền các thương gia.

Không cho tiền thì chặn đường không đi.

Người qua đường cũng không đi được, bị kẹt ở đây.

"Là người Thiên Mỗ hội."

Hồng Sơn Nương Nương cố nhìn, nói, "Người Thiên Mỗ hội không làm ăn, danh nghĩa sống nhờ trời, thực chất sống nhờ ăn xin. Bọn họ chặn con phố này, nhất thời nửa khắc không đi đâu, ta đi đường vòng vậy."

Trần Thực đi vòng, nhưng hai con phố bên cạnh cũng bị người Thiên Mỗ hội chặn, đành phải đi vòng ra cửa đông.

Tổng đàn Thiên Mỗ hội cách cửa đông không xa, cũng là một tòa đại trạch rộng hơn chục mẫu. Từ xa, Trần Thực đã thấy cái đầu khổng lồ của Thiên Mỗ sừng sững giữa nhà cửa, thỉnh thoảng xoay một vòng, nhìn khắp bốn phương tám hướng, miệng hơi mấp máy, không rõ nói gì.

Trong tổng đàn Thiên Mỗ hội đang đại hưng công trình, như đang xây một tòa điện đường, nhưng quy mô lớn hơn điện đường bình thường gấp nhiều lần, chắc là nơi thờ Thiên Mỗ.

Đột nhiên, Thiên Mỗ nhìn thấy Trần Thực, ánh mắt âm hiểm, lộ vẻ độc ác.

Trần Thực lạnh sống lưng, vội rời đi.

"Thiên Mỗ hội gần đây hưng thịnh lắm, hội chúng ngày càng đông, hương hỏa cũng ngày càng thịnh vượng, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi kịp ta."

Hồng Sơn Nương Nương có chút lo lắng, nói, "Hiện giờ ta còn áp chế được nàng, nếu có ngày không áp chế nổi, sợ rằng Hồng Sơn Đường ta sẽ chịu thiệt."

Trần Thực hỏi: "Nương Nương, Thiên Mỗ hội chỉ sống bằng ăn xin thôi sao?"

Hồng Sơn Nương Nương lắc đầu: "Ăn xin chỉ là một phần sinh kế. Thiên Mỗ hội sống bằng nghề tạo súc (4). Ta nghe Tiểu Thành nói, bọn họ còn làm cả nghề thái sinh chiết cát (5) nữa."

Trần Thực không hiểu, điều khiển xe gỗ ra khỏi thành, thẳng hướng nam, lao về Yên Hà Lĩnh.

Hoành Công Sơn là dãy núi lớn chạy dài sáu bảy ngàn dặm theo hướng tây nam - đông bắc, tính nghiêm ngặt thì Càn Dương Sơn cũng thuộc Hoành Công sơn mạch, là một nhánh khá hùng vĩ trong đó.

Họ một mạch tới Yên Hà Lĩnh, chỉ thấy bốn bề trở nên hoang vu, mặt đất không một ngọn cỏ, huống chi hoa màu.

Phóng tầm mắt, suốt mười mấy dặm, khắp nơi là mặt đất bằng phẳng như gương hình thành từ đất đá nóng chảy rồi đông cứng.

Trần Thực nhảy xuống xe gỗ, đi trên mặt đất như gương, dưới lớp gương có bộ xương như rồng nằm phủ phục, trải dài hơn một dặm.

Hắn nhìn ra trước, Yên Hà Lĩnh đột ngột hiện ra trên mặt đất bằng phẳng như gương.

Nơi này như trải qua một trận chiến kinh hoàng, chiến đấu làm nóng chảy mặt đất, phong ấn nhiều thứ cổ xưa vô cùng dưới lòng đất!

Hồng Sơn Nương Nương dẫn hắn tới Yên Hà Lĩnh, chỉ thấy Yên Hà Lĩnh nứt đôi từ giữa, phía bên kia núi là biển cả, có thể ngửi thấy gió biển mặn mòi.

Hồng Sơn Nương Nương chỉ khe nứt lớn: "Ta chính là từ đây xuất thế."

"Ta nghe Tiểu Thành nói, năm đó một trận đại địa chấn làm rạn nứt ngọn núi này, rồi ta từ dưới đất hiện lên, thịt máu bò lên, hóa thành tà tố, chết rất nhiều người."

Trần Thực nhìn vào khe nứt, thấy trên vách đá trong khe có một ngôi miếu hoang tàn, dựa vào vách đá mà xây, là một ngôi miếu treo lơ lửng!

Trần Thực để Hắc Oa và xe gỗ lại trên Yên Hà Lĩnh, dẫn Hồng Sơn Nương Nương tìm đường xuống đáy khe, rồi từ đáy khe leo lên vách đá, mới tới được ngôi miếu treo.

Trần Thực nhận mặt chữ trên ngạch cổng đổ nát của miếu treo, nhìn hồi lâu, lại tìm mấy mảnh vỡ ngạch cổng ghép lại, mới nhận ra tên ngôi miếu.

**"Miếu Ma Tổ."**

---

**Chú thích:**

(1) **Chỉ tay (食指大动 - shí zhǐ dà dòng):** Thành ngữ chỉ cảm giác thèm ăn, thường đi kèm với "ruột gan cồn cào".

(2) **Uống gió tây bắc (喝西北风 - hē xī běi fēng):** Thành ngữ chỉ tình cảnh nghèo đói, không còn gì ăn.

(3) **Mai rùa Bị Hí (赑员壳 - bì yuán ké):** Bị Hí là con thứ 6 trong Long sinh cửu tử, hình tượng rùa đội bia.

(4) **Tạo súc (造畜 - zào chù):** Tà thuật biến người thành thú vật để mua bán/lừa gạt.

(5) **Thái sinh chiết cát (采生折割 - cǎi shēng zhé gē):** Tà thuật cực kỳ tàn ác, cắt xẻo bộ phận cơ thể người sống (thường trẻ em) để luyện ma thuật.

**Đặc điểm bản dịch:**

- Giữ nguyên khẩu khí văn chương kiếm hiệp/tu tiên: "ngũ tâm hướng thiên", "Kim Đan tứ chuyển", "xuất khiếu"...

- Xử lý linh hoạt yếu tố siêu nhiên: "thần tướng", "tà tố", "dương khí"...

- Tên riêng nhất quán: **Hồng Sơn Nương Nương, Hắc Oa (黑锅), Ngọc Đường chủ...**

- Cụm văn hóa giữ nguyên + chú thích ngắn (Ma Tổ, Bị Hí...)

- Thành ngữ Việt hóa tự nhiên: "ăn thịt đến tận xương", "uống gió tây bắc"...

- Giọng kể sinh động: miêu tả cảnh chợ sáng, Hồng Sơn Nương Nương ham ăn, xe gỗ "liếm mép"...

- 【Giữ nguyên dấu hiệu hệ thống】 không xuất hiện trong chương này.

Tóm tắt:

Trần Thực được Hồng Sơn Nương Nương giúp điều lý khí huyết, thúc đẩy tu luyện. Sau đó, anh chính thức gia nhập Hồng Sơn Đường, được Lộ Hương chủ bổ nhiệm làm giáo đầu. Trần Thực cũng biết thêm về Thiên Mỗ hội và những thủ đoạn tàn ác của chúng. Anh cùng Hồng Sơn Nương Nương và Hắc Oa khám phá Yên Hà Lĩnh, nơi Nương Nương xuất thế, và tìm thấy một ngôi miếu treo lơ lửng mang tên Ma Tổ Miếu.