“Đa tạ bà Sa.” Ông nội thấy Trần Thật tỉnh dậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bà lão kia đặt cây nhạc cụ kỳ dị trong tay xuống, cười khành khạch: “Lão Trần, người nhà với nhau khách sáo cái gì? Nếu không có phép Thủy Hỏa Đãng Luyện của lão, chỉ mỗi thuật chiêu hồn của ta, chưa chắc đã gọi được Tiểu Thập từ âm phủ về. Dù có gọi được, sợ thi thể nó cũng thối rữa rồi.”

Ông nội thu hồi khối nước và lửa đang lơ lửng trên đầu, nhìn Trần Thật hỏi: “Tiểu Thập, thấy trong người thế nào? Ngực còn đau không?”

Trần Thật muốn nói, nhưng cổ họng khản đặc, không phát ra tiếng.

“Nó chết bảy ngày rồi, người đã lạnh ngắt, gọi hồn về được trong ngày đầu thất (ngày thứ 7 sau khi mất) đã là may lắm.”

Bà Sa bước tới gần Trần Thật, bóp miệng nó mở ra rồi nhìn vào trong, cười nói: “Cơ họng nhão rồi, chưa nói được đâu. Đợi nó dần ấm lên, quen lại với cái xác của nó, sẽ nói được thôi.”

“Là thân thể, không phải xác chết.” Ông nội sửa lại bà.

“Chẳng khác nhau, chẳng khác nhau đâu.”

Bà Sa nheo mắt cười thành một đường hẹp: “Tay nghề lão Trần không tồi, cái trò Thủy Hỏa Đãng Luyện này khiến lão ta ghen tị đấy. Đồ tu luyện thành tiên giải thi (thành tiên bằng cách thoát xác) mà lão đem dùng cho Tiểu Thập, khà khà… Lần này ta cứu cháu trai lão, lão có đem Thủy Hỏa Đãng Luyện truyền cho ta không?”

Ông nội cảnh giác, lắc đầu: “Mời bà ra tay, ta đã trả tiền rồi. Nhưng ta cũng chẳng còn sống được bao lâu, nếu bà Sa bằng lòng nhận Tiểu Thập làm con nuôi, ta sẽ đem hết bí quyết Thủy Hỏa Đãng Luyện truyền lại.”

“Làm mẹ nuôi của Tiểu Thập?”

Sắc mặt bà Sa đột nhiên biến đổi, liếc nhìn Trần Thật đang nằm trên giường, ngập ngừng: “Làm mẹ nuôi nó ư? E rằng mạng già này chưa đủ cứng… Có dám đánh cược không nhỉ? Khà khà… Ta không dám đâu!”

Bà ta nghẹn ngào như sắp khóc: “Lão Trần, lão sắp chết rồi muốn ném cục nợ đời này đi phải không? Lão cũng sợ đúng không? Món phú quý này ta không dám nhận đâu! Ta sợ ta hứng không nổi, thành kẻ tội đồ…”

Nói đến đây, bà ta mất bình tĩnh, khóc lóc nức nở.

Trần Thật nằm trên giường cảm thấy khó hiểu: “Sao bà lão lại khóc? Tại sao bảo mình sẽ thành kẻ tội đồ?”

Một lúc sau, Trần Thật có thể nói được, đòi uống nước.

Bà Sa cho nó uống nước xong bắt đầu đuổi khéo, nhìn ông nội đẩy Trần Thật chưa cử động được lên chiếc xe gỗ, bà ta chạm phải nỗi niềm gì đó, lại nức nở khóc.

“Lão Trần, lão chết rồi đừng có mang Thủy Hỏa Đãng Luyện xuống mộ nghe chưa!”

Bà vừa khóc vừa nói: “Lão truyền nó cho ta, ta đội tang phục cho lão, coi lão như cha ruột cũng được!”

Ông nội chẳng thèm ngẩng đầu: “Bà đến làm mẹ nuôi Tiểu Thập.”

“Không làm đâu!”

Bà Sa cự tuyệt dứt khoát: “Thôi lão cứ mang Thủy Hỏa Đãng Luyện xuống mộ đi, lúc đó già này sẽ đào mộ lão lên!”

Phù Giáp Mã (bùa ngựa giấy) chầm chậm vận chuyển, xe gỗ từ từ lăn bánh.

Hắc Oa (Chảo Đen) bước những bước nhanh nhẹn chạy phía trước xe, Trần Thật nằm trên xe chao đảo theo từng nhịp, thân thể đung đưa sang hai bên, chiếc xe rời khỏi ngôi làng nơi bà Sa ở.

Trần Thật gắng nhìn ra ngoài, ngôi làng rất xa lạ, ngày tết Nguyệt Kỵ (tết cúng trăng) nó chưa từng đến đây.

Ông nội quen thân với bà Sa, bà Sa còn gọi ta là Tiểu Thập, biết cả tên thời nhỏ của ta.”

Trần Thật chớp mắt, trước đây hẳn nó đã từng đến đây, chỉ là không nhớ nữa thôi.

“Chụt! Chụt! Chụt!”

Ông nội trên xe gọi chó, Hắc Oa quay đầu lại, ngơ ngác nhìn chiếc xe gỗ rẽ sang con đường khác, rồi vui vẻ chạy tới.

“Chúng ta không đi Hoàng Pha thôn, đi nơi khác.”

Ông nội nói với con chó: “Thân thể Tiểu Thập quá lạnh, máu khó lưu thông, phải đến đất dưỡng thi (nơi nuôi dưỡng thi thể) âm khí cực thịnh dưỡng vài hôm.”

Hắc Oa nghiêm mặt gật đầu, lại chạy ra phía trước xe dẫn đường.

Trần Thật giọng yếu ớt, cố gắng lớn tiếng: “Hắc Oa, cảm ơn mày.”

Con chó hơi ngẩn ra, vẫy vẫy cái đuôi.

“Đây là Cương Tử thôn, ở phía bắc núi. Bà Sa là người tốt, năm xưa khi mày vừa chào đời, bà ấy còn đến bồng mày, sờ xem cốt cách, khen mày có cốt cách kỳ lạ lắm. Sau này mày thi huyện đậu thủ khoa toàn tỉnh, bà ấy cũng đến chúc mừng. Lúc mày chết…”

Ông nội như đang nói một mình, lại như đang nói với Trần Thật: “… lúc mày bị thương, bà ấy cũng rất tức giận, chạy ngược chạy xuôi tìm cách chiêu hồn cho mày. Sau này nếu ta chết, để lại cho mày quyển ‘Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết’, mày mang đến tặng bà ấy, đền đáp ân tình.”

Ông ngừng một chút, nói tiếp: “Bà ấy là người trọng tình trọng nghĩa, mày cho bà ấy Thủy Hỏa Đãng Luyện Quyết, bà ấy sẽ nhớ ơn mày, tìm cách trả cái tình này. Dù bà ấy không dám làm mẹ nuôi mày, nhưng nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ mày.”

Trần Thật nằm trên xe nghe tiếng bánh xe lọc cọc, khẽ nói: “Ông nội sẽ không chết đâu.”

“Hừ.”

Ông nội phì cười, xoa đầu nó: “Đứa bé ngốc, làm gì có người không chết? Ta không dám ở lại lâu đâu, khi mặt trăng lên cao, ta sợ ta không kìm được cơn đói…”

Ông im bặt.

Trần Thật vội chuyển đề tài: “Ông nội, Hắc Oa có phải chó bình thường không? Sao nó có thể xuống âm phủ cứu cháu?”

“Mày cũng nghi ngờ nó à?”

Ánh mắt ông nội đọng lại trên người Hắc Oa, sắc mặt âm trầm: “Ta cũng nghi nó từ lâu lắm rồi, chỉ là chưa tóm được chứng cứ.”

Con chó ở phía trước cảm nhận được ánh mắt của hai ông cháu, không khỏi run lên một cái.

Kiếm ăn ở nhà họ Trần, thật là quá khó.

Cuộc đời chó của ta, sao lại nhiều chông gai đến thế?

Ta rõ ràng chỉ muốn làm một con chó bình thường mà thôi.

Hắc Oa dẫn đường, xe gỗ theo sau con chó lăn bánh vào núi, đi trên con đường núi gập ghềnh càng lúc càng xa.

Có đoạn đường núi đổ nát dốc đứng, người đi còn khó trèo lên, vậy mà xe gỗ vẫn lọc cọc lăn lên, như đi trên đất bằng.

Rất lâu sau, họ đến một nơi non xanh nước biếc, xung quanh là những ngọn núi không cao lắm, ở giữa là một thung lũng, trung tâm có một vực nước sâu, nước rất trong, sạch đến lạ thường, nhìn từ trên cao xuống mặt vực, tựa như một con mắt ngoài trong suốt nhưng bên trong đen kịt.

Cạnh vực nước là một trang viên cổ kính vô cùng, cây cao vút che khuất hết ánh mặt trời, trong trang viên tối om, vào bên trong phải đứng một lúc mắt mới quen nhìn rõ xung quanh.

Hắc Oa hắt xì liền mấy cái, nơi đây quả thực quá lạnh, lạnh đến nỗi nó run lẩy bẩy.

Nó dừng ở ngoài cổng, không vào trong.

Trên tấm biển ngạch cổng trang viên, đề hai chữ: “Kính Hồ”.

Trang viên Kính Hồ.

Trần Thật cảm thấy kỳ lạ, trong trang viên không hề có muỗi hay côn trùng, nó nằm bất động lẽ ra đã bị muỗi đốt từ lâu, nhưng chẳng có một con nào.

Không những không có côn trùng, cũng chẳng nghe tiếng chim hót, tất cả đều tĩnh lặng, sự yên tĩnh khiến người ta rùng mình.

Một cây đại thụ hiện vào tầm mắt Trần Thật, thân cây rất to, lớp vỏ như từng mảnh vảy rồng mọc ngược, thân cây thẳng tắp, ba năm người mới ôm xuể.

Dưới gốc cây đặt một cỗ quan tài, sơn đen, dựng đứng, tựa vào thân cây.

Trần Thật đảo mắt, muốn nhìn cho rõ hơn, nhưng cây long lân (vảy rồng) thứ hai và cỗ quan tài dựng đứng đã lọt vào tầm mắt.

Rồi đến cây đại thụ thứ ba, cỗ quan tài đen thứ ba.

Xe gỗ dừng lại dưới một cây long lân ở giữa trang viên, dưới gốc cây này cũng có một cỗ quan tài đen dựng đứng, quan tài không lớn lắm, chắc không phải dành cho người lớn.

Ông nội mở nắp quan tài, đặt Trần Thật vào trong, rồi đậy nắp lại.

Kỳ lạ thay, nơi đây lạnh buốt xương, nhưng Trần Thật nằm trong quan tài lại cảm thấy thân thể dần ấm lên.

Tim nó cũng dần đập, càng lúc càng mạnh mẽ.

Điều khiến nó càng thấy lạ hơn, là khi nằm trong quan tài, tâm trí nó lại vô cùng bình lặng, thanh thản lạ thường, như thể nơi này rất đỗi quen thuộc.

Nó thậm chí yên ổn ngủ thiếp đi, cho đến khi ông nội mở nắp quan tài, nó mới tỉnh dậy.

Ông nội sờ tay nó, bàn tay đã ấm, tim cũng đập rất mạnh.

Trần Thật bước ra khỏi cỗ quan tài dựng đứng, cử động tay chân, cảm thấy thân thể đã hồi phục như cũ, chỉ là trong lòng chất chứa đầy nghi vấn.

Ông nội, cháu từng đến đây trước đây?”

“Ừ.”

“Cháu từng nằm trong cỗ quan tài nhỏ này?”

“Ừ.”

“Lần trước cháu đến đây, cũng như bây giờ?”

“Nặng hơn lần này. Lần trước cháu… bị thương rất nặng.”

Trần Thật suy nghĩ một chút, thăm dò: “Là lần cháu đỗ thủ khoa toàn tỉnh hồi còn là ấu sinh (thí sinh nhỏ tuổi) đó sao? Cháu đã ngủ ở đây bao lâu?”

“Phải, rất lâu rồi.” Ông nội trả lời gằn giọng.

Ông thu dọn xong chiếc xe gỗ, nhìn sang.

Trần Thật cẩn thận đậy nắp quan tài lại, rất nâng niu cái “nhà” thứ hai của mình, sợ làm hỏng.

Hai ông cháu lên xe gỗ, Trần Thật nhìn về phía những cỗ quan tài dựng đứng khác trong trang viên, ở đây có tám cỗ, bảy cỗ quan tài đen dựng đứng còn lại phân bố dưới những gốc cổ thụ, nó không thấy quỷ thần, không biết trong những cỗ quan tài kia có ai đang yên giấc hay không.

Tuy nhiên, nó lại mơ hồ cảm nhận được từ mấy cỗ quan tài kia tỏa ra áp lực cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt nhìn tới đâu, áp lực càng lúc càng tăng!

Rõ ràng trong quan tài có thứ gì đó, những thứ rất đáng sợ!

“Chỗ đất dưỡng thi này, là do ta và mấy người bạn tìm được.”

Ông nội điều khiển la bàn, chiếc xe gỗ lăn bánh ra ngoài, nói: “Cũng không hẳn là bạn, chỉ là quen biết, biết mặt nhau, nói qua vài câu mà thôi. Họ rất sợ chết, sợ như ta vậy, nên mọi người tụ họp lại xây trang viên này. Thân xác đặt ở đây, không lo hư hỏng thối rữa. Đã có mấy lão già không đợi nổi, dọn vào ở rồi. Nhưng bất cứ ai đến ở, đều phải tuân theo mấy quy tắc bất thành văn.”

Ông ngừng lại, nói tiếp: “Không được hỏi lai lịch người khác, không được hỏi thân phận người đến ở, không được tiết lộ nơi này cho ngoại nhân, mỗi lần đến không quá hai người. Nếu vi phạm, tất cả cùng tấn công. Khà khà, bọn họ mà trồi lên khỏi quan tài thì đáng sợ lắm đấy.”

Trần Thật cười: “Chả trách Hắc Oa không theo vào.”

Xe gỗ ra khỏi trang viên, Hắc Oa vội vàng chạy tới, cách con chó không xa còn đậu một cỗ xe kiệu rất lộng lẫy.

Không như chiếc xe gỗ mộc mạc của ông nội, cỗ xe kiệu kia khung bằng gỗ, trục xe bằng đồng, điểm xuyết vàng, trang trí ngọc trai, trên nóc che lọng hoa lệ, trước xe bốn con tuấn mã, ngay cả ngựa cũng khoác giáp vàng bạc.

Trên gọng xe còn ngồi một người đánh xe, tay cầm roi.

Trong xe ngồi một nhân vật tựa vương tôn công tử, áo trắng như tuyết, mày kiếm mắt sao, phong thái tuấn nhã, toát lên vẻ cao quý ung dung.

Thấy hai ông cháu bước ra, người đàn ông áo trắng như tuyết kia mới đứng lên, khoan thai bước xuống xe.

Bên hông ông ta đeo một thanh trường kiếm, vỏ kiếm sơn mài đen, có hoa văn hình thoi, giữa thon lại như eo thắt của thiếu nữ, chuôi kiếm và đuôi vỏ đều được chạm khắc, mài dũa từ mai đồi mồi, rất mỹ lệ, thu hút ánh nhìn.

Người đàn ông áo trắng đeo chuôi kiếm chúc xuống dưới, dáng người thon cao, bước đi thong thả.

Sau khi ông ta rời khỏi cỗ xe kiệu, bốn con tuấn mã trước xe bỗng nhiên hóa đá nhanh chóng, biến thành bốn con ngựa đá!

Còn người đánh xe kia cũng tự hóa thành một pho tượng đất nung, vẫn giơ dây cương trong tay như đang ghìm ngựa.

Trần Thật đang kinh ngạc, thì thấy người đàn ông áo trắng đã đến bên hai ông cháu, cúi người thi lễ.

Ông nội cũng cúi người đáp lễ.

“Lâu ngày không gặp, phong thái tiên sinh họ Trần vẫn vậy.”

“Không dám. Tiêu Vương Tôn phong độ phiêu phiêu, ta không sánh bằng.”

Hai người khách sáo đôi câu.

Tiêu Vương Tôn đưa mắt nhìn sâu vào mặt Trần Thật, khen: “Thủy Hỏa Đãng Luyện, quả nhiên phi phàm.”

Đồng tử ông nội co rúm lại.

Trần Thật có cảm giác nổi da gà, như bị một con báo hoa mai bị thương dán mắt theo dõi, trong lòng thắc mắc: “Sao ông nội lại nổi sát tâm nữa rồi?”

Tiêu Vương Tôn cũng cảm nhận được sát khí đó, không nói thêm gì, chỉ nói: “Xin lỗi.” Nói xong, đi thẳng vào trong trang viên.

Trần Thật ngoái lại nhìn, thấy Tiêu Vương Tôn đi tới một cỗ quách dựng đứng. Cỗ quách như một ngôi nhà nhỏ, cao một trượng hai, dài một trượng tám, bề mặt khắc đầy phù chú cực kỳ lộng lẫy, đủ loại phù văn hoa mắt.

Nắp quách tự động mở ra, bay ra ngoài, sau đó từ trong quách lại bay ra một tấm ván nắp màu vàng cam, rồi lại một tấm ván nắp ánh bạc, tiếp theo là một tấm ván nắp ánh vàng chói lọi, cuối cùng bay ra một tấm ván ngọc, kích thước gần bằng nắp quan tài thông thường.

Tiêu Vương Tôn bước vào trong quách, từng tấm nắp quách nối nhau bay vào, phong kín ông ta bên trong.

read3();

Tóm tắt:

Trần Thật tỉnh dậy sau bảy ngày chết nhờ thuật chiêu hồn của bà Sa và phép Thủy Hỏa Đãng Luyện của ông nội. Ông nội từ chối truyền lại Thủy Hỏa Đãng Luyện cho bà Sa mà thay vào đó đề nghị bà làm mẹ nuôi Trần Thật, nhưng bà Sa kinh sợ từ chối. Ông nội đưa Trần Thật đến một 'đất dưỡng thi' ở Trang Viên Kính Hồ, một nơi hẻo lánh với nhiều quan tài dựng đứng. Trần Thật trải nghiệm quá trình hồi phục trong quan tài và nhận ra mình từng đến đây. Hai ông cháu sau đó gặp Tiêu Vương Tôn, một nhân vật bí ẩn cũng đến để nhập quách.